Wednesday, October 10, 2012

Bác sĩ Hồ Hải, quyền lực và con lừa

Một con lừa tự do trên đồng cỏ, ăn bất cứ lúc nào nó muốn, ngủ bất cứ khi nào nó thích. Nó chiếm lĩnh đồng cỏ như một chủ sở hữu thực thụ, bất cứ kẻ nào xâm lấn vào đó thì sẽ được đón tiếp bằng cú đá hậu nặng như búa tạ và cặp hàm rắn như thép của nó. Mặc dù là chủ sở hữu đầy quyền lực và tham lam nhưng nó không thể bán đồng cỏ cho ai, chẳng để làm gì và chả để lấy cái gì được.

Một ngày nọ, có ông bác sĩ tên là Hồ Hải, chữ bác sĩ xin chớ có hiểu là thầy thuốc mà xin hãy hiểu theo nguyên gốc tiếng Hán là người học rộng hiểu nhiều, với quyền lực của mình tóm cổ con lừa về buộc nó vào cần cối xay rồi buộc một củ cà rốt trước mặt nó, thế là quanh năm suốt tháng con lừa cứ đi vòng tròn để kéo cối xay. Quyền sở hữu con lừa đã đáp ứng cho sự tham lam của ông bác sĩ, nhưng lòng tham thường thì không có giới hạn. Một ngày kia ông bác sĩ thấy là dùng con lừa thồ hàng ra chợ bán thì có lợi hơn là để nó kéo cối xay. Vậy là ông bác sĩ chất hàng hóa lên lưng con lừa rồi dắt nó đi nhưng con lừa không đi thẳng mà theo thói quen đi vòng tròn thậm chí kéo ngã cả ông bác sĩ, với tất cả mọi quyền lực của mình ông bác sĩ không cách nào làm cho nó đi thẳng được.

Chuyện về con lừa không có thật ở trên chỉ là để nhắc tới cái lý thuyết sáng láng về bản chất tư hữu và quyền lực của con người mà ông bác sĩ Hồ Hải có thật vẫn tuyên truyền bấy lâu nay. Việc tranh luận với tín đồ tôn giáo về tôn giáo của họ thì thật là vô vọng, vì vậy người ta chỉ có thể yêu cầu họ cho biết chúa của họ răn bảo họ những gì.

Bây giờ, xấu là xấu ở đâu? Ở cái chỗ là lòng tham, là giá bất động sản quá sức cầu của dân, là cái nơi xấu về bản chất của vấn đề kinh tế Việt hiện nay. Giải quyết cái chỗ này, thị trường bất động sản sẽ chảy thông suốt, kinh tế sẽ lại lành mạnh. Thế thì, phải làm gì để giải quyết. Có ba giải pháp đồng bộ như sau, thực hiện tốt thì chỉ trong 1 tháng thôi, kinh tế Việt sẽ trở lại bình thường:

1. Giảm giá mỗi mét vuông đất hoặc nhà chung cư xuống bằng giá trị một tháng lương tối thiểu phải đóng thuế của người dân. Vì đất anh không tốn tiền mua, không lý do gì anh lại đẩy giá cao. Anh tự làm giá quá sức dân thì đóng băng là hiển nhiên, không bàn cãi.

2. Bán trả góp với giá như đã giảm cho công nhân, cán bộ nhà nước chưa có nhà ở bằng phương thức trả chậm trừ lương hằng tháng, mà không tính lãi suất của ngân hàng. Vừa được lòng dân, mà vừa giải quyết được kinh tế nước nhà đang thiếu triển, mà lại giúp đồng tiền chạy thông suốt trong nền kinh tế và giải quyết được quỹ lương.

3. Từ bỏ lòng tham và lợi dụng hiến pháp và pháp luật để trục lợi cho nhóm cầm quyền là biện pháp cốt tử để cứu nền kinh tế nước nhà. Vì biện pháp này mà không được thực thi, thì dù có thực hiện 2 biện pháp trên, nó sẽ còn những cái đóng băng khác diễn ra trong tương lai. Muốn từ bỏ lòng tham của nhóm cầm quyền thì buộc phải xóa bỏ cơ chế độc quyền. Bằng cách nào thì ai cũng quá rõ.
Nguồn trích dẫn:  Ở đây

Đầu tiên thì ông bác sĩ cho rằng nợ xấu nằm ở ở thị trường bất động sản, do vậy cần giảm giá bất động sản để thanh toán nợ xấu. Đúng theo phương pháp duy vật biện chứng mà ông bác sĩ hay dùng thì mọi tranh luận về mặt logic thuần túy là vô nghĩa, chỉ có hiện thực mới là tiêu chuẩn của nhận thức, do vậy cần phải nhìn xem hiện thực ra sao.

Thị trường bất động sản ở Việt Nam sau nhiều năm phát triển đã hình thành hai cấp thị trường rất rõ ràng. Ở thị trường cấp một, nhà đầu tư bất động sản sau khi xây dựng xong sẽ bán cho đám lái buôn bất động sản, sau đó đám lái buôn bất động sản sẽ bán lại cho những người mua để sử dụng trên thị trường cấp hai. Giá bất động sản trên thị trường cấp một bao giờ cũng thấp hơn giá trên thị trường cấp hai, cho dù là có được núp dưới những danh từ dễ chịu hơn như giá ngoại giao hay giá ưu đãi hay giá quan hệ thì bất cứ nhà buôn nào cũng mỉm cười  và xoa tay trước nó vì họ biết rằng đó là giá bán buôn. Sở dĩ chủ đầu tư buộc phải bán cho đám lái buôn thì không phải bởi đám lái buôn có thân hình đẹp với ba vòng bốc lửa hay giọng nói ngọt ngào dễ nghe (mặc dù đôi khi họ cũng thích thế) mà bởi vì buôn bán với đám lái buôn giúp họ nhanh chóng bán sạch hàng hóa, thu lại cả tiền vốn lẫn lãi và bắt tay vào làm dự án mới hoặc đi mua sắm ở nước ngoài chẳng hạn.

Trên thị trường bất động sản như vậy là có ba người chơi là chủ đầu tư, lái buôn và người tiêu dùng. Vậy ai đang đang khiến ngân hàng lo lắng về khoản tiền của mình? Chủ đầu tư dự án bất động sản không phải là vấn đề của ngân hàng vì nếu họ có vay nợ ngân hàng thì đó phải là một kế hoạch chắc chắn và được giám sát chặt chẽ, giải ngân theo từng công đoạn. Các chủ ngân hàng khôn ngoan thường không thích cho các chủ đầu tư bất động sản vay nhiều, vì vậy các chủ đầu tư bất động sản láu cá thường xoay vốn theo nhiều cách khác nhau, cách phổ biến nhất là vay của người mua, tức là vay của đám lái buôn, trước đây người ta thấy dự án bất động sản thường được bán xong trước cả khi được khởi công. Tất nhiên cũng sẽ có trường hợp rủi ro gây nợ xấu, nhưng chắc chắn là sẽ không nhiều như trường hợp được tính tiếp theo.

Đám lái buôn luôn nhanh chân gom hết các dự án bất động sản để rồi sau đó bán lại cho người tiêu dùng kiếm lãi, nhưng để có thể gom được bất động sản nhanh chóng với quy mô lớn thì chỉ tiền túi thì không bao giờ đủ cả, cần phải xoay được vốn. Khi đối diện với chủ ngân hàng thì đám lái buôn luôn là những con người khả kính, các khoản vay luôn được đảm bảo bằng tài sản có giá trị chớ không phải là những lời có cánh như đám chủ đầu tư. Thế là đám lái buôn cứ việc thế chấp các tài sản bất động sản để lấy tiền mua vào các bất động sản khác, rồi lại tiếp tục thế chấp và mua. Ngân hàng luôn khôn ngoan trong việc nắm dao đằng chuôi bằng cách đặt hạn mức cho các khoản vay có tài sản đảm bảo, nhưng đó là đối với các cá nhân lẻ tẻ thôi, đối với các khách hàng khả tín có quan hệ tốt và đem lại lợi nhuận lớn cho ngân hàng thì cần phải được biệt đãi, một số vụ án được phanh phui ra gần đây đã tiết lộ điều đó, để giữ chân đám lái buôn thì ngân hàng đã tạm thời quên cái quy định khôn ngoan kia đi.

Cuối cùng còn lại người tiêu dùng, nếu người tiêu dùng muốn vay tiền để mua nhà thì cần phải có nguồn trả đảm bảo cũng như tài sản thế chấp và tất nhiên sự khôn ngoan của ngân hàng sẽ được thực thi triệt để. Rất hiếm khi có nợ xấu ở phía người tiêu dùng.

Như vậy, trong số ba người chơi trên thị trường bất động sản thì đám lái buôn bất động sản sẽ là mối nguy lớn nhất của ngân hàng nếu thị trường bất động sản bị đóng băng, chính sự cạnh tranh giữa đám lái buôn với nhau đã đẩy việc sử dụng vốn ngân hàng lên tối đa.

Quay lại với ông bác sĩ thông thái với cái chính sách giảm giá bất động sản xuống thật thấp để xóa nợ xấu cho ngân hàng. Khi vừa nghe thấy thế, đám lái buôn bất động sản ngay lập tức reo to: "Chúng tôi tuyên bố phá sản!" Khi giá bất động sản giảm xuống thấp đến mức khiến cho giá trị của bất động sản nhỏ hơn khoản vay mà nó được dùng làm vật đảm bảo thì đám lái buôn sẽ không cần phải xoay sở các khoản tín dụng mới để đảo nợ nữa, cái gì đã thế chấp cho ngân hàng giờ sẽ là của ngân hàng. Đang vất vả nuôi đám nợ xấu để chờ tới lúc những khách hàng khả kính trả nợ thì giờ đây những khách hàng ấy quyết tâm không trả nợ nữa, ngân hàng sẽ bán tài sản thế chấp nhưng giờ đây những tài sản đó có giá trị thấp hơn khoản vay rất nhiều. Vậy là nợ xấu không những giảm đi mà còn tăng lên, thậm chí còn làm cho ngân hàng thua lỗ trầm trọng hơn nữa. Sự khôn ngoan sáng láng của ông bác sĩ thật là tai họa!

Có lẽ ông bác sĩ cũng lờ mờ hiểu được cái tai họa của mình, mặc dù đám lái buôn bất động sản sẽ hoan hô nhiệt tình sáng kiến của ông, cái sáng kiến giúp họ thanh toán nợ nần một cách hợp lý bằng cách đẩy gánh nặng ấy sang vai ngân hàng. Tất nhiên không thể thú nhận sự khôn ngoan của mình như vậy được thế nên ông quay ra vuốt ve giai cấp cần lao, công nhân và nhân viên nhà nước, với hy vọng họ ủng hộ mình. Ông kêu gọi bán nhà với giá thấp cho họ đồng thời cung cấp các khoản vay không lãi suất nữa, thật tốt đẹp làm sao, tất nhiên chỉ là trên các chữ cái mà thôi.

Đại bộ phận công nhân làm thuê rất cần một cái nhà tốt để ở, nhưng mua thì lại là chuyện khác, vì họ làm thuê nên cần phải tìm kiếm công việc ở nơi nào trả lương đủ sống và dễ dàng chuyển đến, mua nhà có nghĩa là buộc chặt họ vào một nơi cố định, điều đó đẩy họ tới cảnh phải chấp nhận bất cứ mức lương nào ở đó, những công nhân khôn ngoan sẽ trả lời ông bác sĩ thông thái rằng cảm ơn ông vì ý định tốt đẹp nhưng tôi tự biết cái gì là tốt cho mình. Nhân viên nhà nước thì thường làm việc ở một nơi cố định hơn, họ ít di chuyển nhưng trước khi ông bác sĩ đề nghị với họ về ưu đãi nhà ở thì các cơ quan mà họ làm việc đã cung cấp cho họ rồi, một phần trong số họ đã có nhà của mình và phần còn lại đang chờ tới lượt. Họ được mua rẻ thì tốt nhưng giảm giá đồng loạt trên thị trường để ai cũng mua được thì lại là chuyện khác vì điều đó có nghĩa là những đặc quyền đặc lợi gắn với vị trí nhân viên nhà nước sẽ bị hủy bỏ. Mức lương thực tế của họ bị giảm xuống theo sự biến mất của đặc quyền đặc lợi, họ phải sẽ đòi tăng thêm lương để đúng với mặt bằng thị trường. Vấn đề quỹ lương mà ông bác sĩ cho là giải quyết được lại đang đâm bổ vào ông để kể lể than khóc.

Sự phá sản thảm hại của ông bác sĩ đã phơi bày rõ ràng trước thực tế, nó chỉ tốt đẹp trong cái ảo tưởng của ông mà thôi. Nếu ông hỏi bất cứ người nông dân tự do nào về sự tham lam của nhóm cầm quyền, về việc lợi dụng hiến pháp và pháp luật thì người ta sẽ nói với ông rằng phần lớn nông dân có được mảnh ruộng canh tác là nhờ chế độ sở hữu ấy (chế độ sở hữu ấy đã cho phép người ta tước đoạt đất đai của địa chủ để chia cho nông dân), cái chế độ sở hữu đất đai được nêu trong hiến pháp ấy đã bảo vệ cho nông dân tránh khỏi cạnh tranh, tránh khỏi bị phá sản, chính chế độ sở hữu ruộng đất ấy đã tạo ra những người lính cường tráng nhất để chiến đấu bảo vệ xứ sở vững vàng trước các cuộc xâm lăng của nhiều đế quốc khác nhau, chính chế độ sở hữu ấy với tham lam của nhóm cầm quyền đã giúp những người nông dân đạt được mức sống mà bất cứ vua chúa giàu có nào trước đây cũng không mơ tới được. Còn nếu ông muốn nói rằng chế độ sở hữu ruộng đất không còn phù hợp với tình hình hiện tại nữa thì đó là chuyện khác, và chuyện ấy không thể phán xét dựa trên lòng tham hay quyền lực được.

Chuyện con lừa của ông bác sĩ đến đây có lẽ cần phải kết thúc, tất nhiên con lừa độc quyền cung cấp sự phục vụ cho ông bác sĩ và vì thế sự độc quyền của nó làm ông khó chịu, có lẽ ông nên kiếm thêm vài con lừa nữa, nhưng điều đó không đảm bảo rằng không có những điều khó chịu khác, thậm chí có thể là khó chịu hơn, ví dụ như lũ lừa hợp sức nhau làm làm cách mạng và bắt ông bác sĩ kéo cối xay hay thồ hàng chẳng hạn.