Showing posts with label Gái. Show all posts
Showing posts with label Gái. Show all posts

Thursday, July 23, 2020

Tâm sự của một cô hoa hậu bán dâm


Một cô hoa hậu xinh đẹp mới bị công an tóm vì đi khách. 

Tôi nói với cô ấy: Này em, giờ người ta sẽ hợp pháp hóa mại dâm. Em sẽ đăng ký hành nghề hợp pháp, nhà nước thu thuế và không ai bắt em nữa.

Cô gái trả trả lời: Một nửa cho ma cô. Một phần tư cho quần áo, mỹ phẩm, thợ ảnh và báo chí. Giờ nhà nước thu thuế nữa thì em còn lại gì? Bọn đàn ông các anh thì cái lồn gì cũng ăn được cả.

(Chuyện bịa, chỉ để giải trí, nhưng có thể không khác với sự thật.)

Wednesday, December 16, 2015

Chủ nghĩa Marx đối đầu với chủ nghĩa đạo đức về nạn mại dâm

Khi cuộc tranh luận về việc hợp pháp hóa mại dâm diễn ra ở Việt Nam mới đây, thật kỳ lạ là hoàn toàn không có ai sử dụng chủ nghĩa Marx để phân tích vấn đề đó. Dường như chủ nghĩa Marx đang bị hắt hủi trong thực tiễn ở Việt Nam (một nước công khai theo chủ nghĩa Marx-Lenin), có lẽ điều đó khiến cánh cực hữu và những kẻ thờ phụng chủ nghĩa đế quốc phương Tây vui mừng hơn nhiều so với sự bôi nhọ chủ nghĩa Marx một cách bỉ ổi hàng này của họ.

Việc sử dụng chủ nghĩa Marx để phân tích các vấn đề thực tế không phải là hiếm hoi trên thế giới ngược lại nó đang ngày càng trở thành vũ khí đấu tranh sắc bén hơn của người lao động trên khắp thế giới.

Cũng về vấn đề mại dâm, Helen Ward trong bài "Marxism versus Moralism on Prostitution", đăng trên Permanent Revolution Winter 2007, đã dựa trên luận điểm Marxist cho rằng mại dâm là mặt trái của chế độ hôn nhân một vợ một chồng (chỉ đối với phụ nữ), phân tích việc biến mại dâm thành hàng hóa trong xã hội tư bản và cấu trúc giai cấp của mại dâm. Mỗi bộ phận trong lĩnh vực mại dâm thuộc về một giai cấp khác nhau, tương ứng với cấu trúc giai cấp của xã hội tư sản, do vậy khi đấu tranh chống lại nạn mại dâm thì cũng cần có phương thức liên kết và đấu tranh thích hợp với cấu trúc giai cấp đó. 

Nếu như ở nước Anh mại dâm là hợp pháp thì công việc của người vô sản anh là đoàn kết với công nhân tình dục để chống lại sự áp bức của giai cấp tư sản thì ở Việt Nam, nơi mà mại dâm là bất hợp pháp, thì công việc của người vô sản không phải là đấu tranh để hợp pháp hóa nó mà ngược lại phải tìm cách xóa bỏ nó. Do ở những nước như Anh, khi mà mại dâm được hợp pháp hóa thì trong những điều kiện của chủ nghĩa tư bản điều đó có nghĩa là nạn mại dâm đã trở lên phổ biến và biến thành chế độ làm thuê phổ biến, cách thức đấu tranh hợp lý là đoàn kết với những người bị áp bức. Còn ở Việt Nam, nạn mại dâm vẫn chưa đạt đến quy mô công nghiệp, vẫn chỉ hạn chế chủ yếu ở giai cấp tiểu tư sản và tầng lớp vô sản lưu manh, thì điều tiên quyết là chống lại mọi mưu toan công nghiệp hóa nó, phát triển nó thành một dịch vụ phổ biến, bởi vì sự hủy hoại ấy trước hết sẽ nhằm vào những người lao động.

Chủ nghĩa Marx đối đầu với chủ nghĩa đạo đức về mại dâm

“Mại dâm chỉ là một biểu hiện cụ thể của nạn mại dâm phổ biến của người lao động.”[1] Câu trích dẫn này của Marx có thể cho thấy rằng đối với những người xã hội chủ nghĩa thì mại dâm là một vấn đề rất rõ ràng, nhưng thay vì được chứng minh trong các cuộc đấu tranh thực tế, cánh tả thường dao động giữa việc biện minh cho sự áp bức và xóa bỏ, hay hình sự hóa và công đoàn hóa.

Phần lớn các tranh luận mới đây tập trung xem xét về việc mại dâm có thể được coi là công việc hay là một dạng áp bức đối với phụ nữ.[2] Hai phe đối lập đã dẫn đến hai chiến lược đối lập hoàn toàn. Nếu như mại dâm là công việc thì đấu tranh cho việc tự tổ chức và các quyền là vấn đề chủ chốt của những người xã hội chủ nghĩa. Nhưng nếu như mại dâm là sự áp bức và nô lệ hóa thì những người tham gia là nạn nhân cần phải được giải thoát. Kathleen Barry, nhà tổ chức của hội nghị nữ quyền quốc tế về buôn bán phụ nữ vào năm 1983, đã theo đuổi quan điểm thứ hai khi bà từ chối tranh luận với nhà hoạt động của lao động tình dục Margo St. James, lập luận rằng “hội nghị là về nữ quyền và không ủng hộ thiết chế mại dâm…(sẽ là)…không thích hợp để thảo luận về nô lệ tình dục với phụ nữ bán dâm.”[3] Gần đây hơn, nhà văn Julie Bindell đã ủng hộ quan điểm này, viết về quyết định mở một chi nhánh cho lao động tình dục của GMB, bà lập luận, “làm sao một công đoàn có thể vừa chống lại việc áp bức phụ nữ lại vừa dung nạp điều đó? Thay vì để xã hội coi đó là một sự lựa chọn nghề nghiệp, mại dâm cần phải được thể hiện đúng bản chất – sự áp bức đối với phụ nữ. Công đoàn hóa không thể bảo vệ phụ nữ trong ngành công nghiệp đồi bại này.”[4] Mới đây nhất Đảng Xã Hội Chủ Nghĩa Scottland (SSP) đã gia nhập chiến tuyến và tuyên bố rằng mại dâm là sự áp bức đối với phụ nữ [xem trang 17].

Một quan điểm Marxist về mại dâm 

Mại dâm là trao đổi tình dục lấy tiền. Mặc dù vậy, khi mà có sự trao đổi này diễn ra trong những bối cảnh khác nhau – ví dụ như trong một số dạng hôn nhân – hầu hết các định nghĩa của từ điển đều rộng hơn một chút. Trong Từ Điển Tiếng Anh Oxford, một gái bán dâm là “một phụ nữ cho thuê cơ thể để phục vụ cho bất kỳ quan hệ tình dục nào.” 

Từ điển Encyclopaedia Britannica có định nghĩa rộng hơn, mại dâm là “sự tham gia vào hoạt động tình dục, thường xuyên là với các cá nhân khác không phải là vợ chồng hay bạn tình, để đổi lấy khoản thanh toán tức thời dưới dạng tiền hay các vật đáng giá khác.” Những định nghĩa này bổ sung thêm từ “bất kỳ” hay “không phải vợ chồng” để cố gắng tóm lược điều mà chúng ta đều ngầm hiểu – mại dâm là tình dục nằm bên ngoài những mối quan hệ mà trong đó tình dục thường được chấp nhận. 

Khái niệm mại dâm có lẽ hàm chứa nhiều người khác nhau cũng nhiều mối quan hệ khác nhau theo thời gian. Những nữ tu của Hy Lạp cổ đại, geisha của Nhật Bản, kỹ nữ của Châu Âu, gái đứng đường khu Soho và công nhân nhà thổ ở Mumbai, tất cả đều mang tên gái mại dâm. Vẻ bề ngoài tồn tại phi thời gian, nằm trong câu sáo ngữ về “nghề cổ xưa nhất”, che giấu nhiều quan hệ xã hội khác nhau. Những phụ nữ đó đều có một thứ chung đó là họ thực hành quan hệ tình dục bên ngoài khuôn khổ gia đình, tức là tình dục không gắn kết với sự tái sản xuất và duy trì một hộ gia đình.

Đây chính là thứ quan trọng để tiến đến cốt lõi của vấn đề - mại dâm chỉ có thể được khám phá trong mối quan hệ với chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Như Engels đã viết, “Chế độ một vợ một chồng và mại dâm thực sự mâu thuẫn nhau nhưng là sự mâu thuẫn không thể tách rời, là hai cực của cùng một trạng thái xã hội.”[5] Bebel, viết về phụ nữ và chủ nghĩa xã hội vào những năm 1880, đã giải thích, “Mại dâm trở thành một thiết chế xã hội cần thiết của xã hội tư sản, cũng giống như cảnh sát, quân đội thường trực, nhà thờ và giai cấp tư sản.”[6] Để hiểu được sự biện chứng này, tức là “sự tác động qua lại giữa các mặt đối lập”, trước hết chúng ta cần phải xem xét bản chất của mại dâm trong chủ nghĩa tư bản, xem xét sự biến đổi của nó theo phương thức sản xuất và sau đó quay trở lại khám phá quan hệ giữa tình dục riêng tư và công cộng cũng như sự áp bức phụ nữ.

Mại dâm: hàng hóa 

Giống như hầu hết các giao dịch thương mại của chủ nghĩa tư bản, mại dâm dựa trên việc bán và mua một hàng hóa. Theo nhận thức thông thường, gái bán dâm bán “cơ thể của cô ta”. Nhưng đây là một sự hiểu lầm, do khi kết thúc giao dịch thì khách hàng không “sở hữu” cơ thể của gái mại dâm. Thứ mà khách hàng mua là là dịch vụ tình dục. Một số nhà nữ quyền và người xã hội chủ nghĩa phản đối ý tưởng cho rằng phụ nữ bán dịch vụ chứ không phải bán cơ thể, nhưng cũng thừa nhận rằng việc bán đó chỉ là tạm thời, mô tả việc bán là để sử dụng cơ thể gái bán dâm để đem lại sự thỏa mãn tình dục cho khách hàng.

Nhưng ngay cả trong trường hợp đó thì vẫn là sự nhầm lẫn. Nếu anh đến bất cứ nơi nào có mại dâm, bất kể là trên đường phố, trong một nhà thổ hay thông qua một kẻ môi giới, anh sẽ thấy có bảng giá cụ thể. Thông thường chúng không được liệt kê vì lý do pháp luật nhưng rõ ràng là có giá cả cho việc phục vụ bằng tay, giá sẽ cao hơn khi phục vụ bằng miệng, giao hợp bình thường và giao hợp đường hậu môn. Một dịch vụ hộ tống sẽ tính tiền theo giờ, nhưng cũng nói rõ rằng dịch vụ tình dục bao gồm những gì và không bao gồm những gì, tất nhiên là kèm theo mức phí đã được tính. Hàng hóa là tình dục – hay chính xác hơn là một dịch vụ tình dục cụ thể.

Việc tình dục bị biến thành hàng hóa được nhiều người coi là “tội” tổ tông của mại dâm. Mhairi McAlpine của SSP viết, “mại dâm là việc thương phẩm hóa quan hệ tình dục, tách ra khỏi phạm vi thỏa mãn lẫn nhau và đưa vào phạm vi của thị trường.”[7] Tôi cũng có những cuộc thảo luận tương tự về chủ đề này với nhiều đồng chí trong nhiều năm – liệu có chắc chắn là hành vi thân mật đó không bao giờ nên bị biến thành thứ xa lạ có thể bị đem mua bán? Quan điểm lãng mạn cho rằng tình dục là sự thỏa mãn lẫn nhau đã cho thấy sự trừu tượng hóa từ các mối quan hệ xã hội. Dưới chủ nghĩa tư bản và các xã hội phân chia giai cấp trước đó, tình dục được điều tiết chặt chẽ và có khuynh hướng kinh tế. Sự điều tiết dựa trên nhu cầu bảo vệ sở hữu tư nhân thông qua thừa kế.

Trong cuốn sách “Nguồn Gốc Gia Đình, Chế Độ Tư Hữu Và Nhà Nước”, Engel đã phác họa cách thức chế độ một vợ một chồng (đối với phụ nữ) phát triển cùng với sở hữu tư nhân. Gia đình một vợ một chồng “thoát ra từ gia đình đối ngẫu…Nó dựa trên sự thống trị của đàn ông, thể hiện mục đích tạo ra con cái mà không có sự tranh chấp về quan hệ cha con; quan hệ cha con này là cần thiết bởi vì con cái sau này sẽ trở thành người thừa kế tài sản tự nhiên của người cha.”[8]

Hình thức gia đình đã thay đổi qua các dạng xã hội phân chia giai cấp khác nhau nhưng không phải là tôn giáo và phong tục đã đảm bảo cho sự tập trung của chế độ một vợ một chồng đối với phụ nữ, khi chế độ đó giải thích về phạm vi và các luật lệ ổn định. Không phải mại dâm thực hành tình dục “bên ngoài phạm vi của sự thỏa mãn lẫn nhau” mà chính gia đình một vợ một chồng được dùng để bảo vệ sở hữu tư nhân. Những cô con gái trở thành tài sản để được mua cũng như đem bán cái khả năng tạo ra người thừa kế của họ nhằm đổi lấy đất đai, gia súc hay tiền bạc.[9]

Mại dâm cũng phát sinh từ quá trình đó, do không có bất cứ xã hội nào có thể áp đặt chế độ một vợ một chồng cho nam giới cũng như nữ giới. Demosthenes, một nhà hùng biện Hy Lạp, đã tóm tắt vị thế của phụ nữ trong xã hội chiếm hữu nô lệ của Athen, “Chúng ta thỏa mãn bằng kỹ nữ, có những nàng hầu đáp ứng nhu cầu hàng ngày và cưới nhiều vợ để sinh cho chúng ta những đứa con hợp pháp cũng như làm người bảo vệ đáng tin cậy cho sức khỏe của chúng ta.”[10] 

Liệu quan điểm này đã lỗi thời chưa? Liệu có chắc chắn là vào thế kỷ 21 thì tình dục chủ yếu là để thỏa mãn lẫn nhau thay vì tạo ra người thừa kế hay đổi lấy tiền mặt? Trước đây hơn bốn mươi năm đã có một sự giải phóng tình dục, do sự thay đổi trong địa vị xã hội của phụ nữ và sự phát triển của các biện pháp tránh thai hiệu quả, mại dâm không phải là dạng tình dục ngoài hôn nhân duy nhất. Mặc dù vậy, các cấu trúc xã hội vẫn tiếp tục ủng hộ quan hệ tình dục một vợ một chồng liên quan tới sở hữu, phụ nữ khắp thế giới vẫn bị coi là đĩ điếm khi họ công khai tìm kiếm quan hệ tình dục không mang tính chất một vợ một chồng.

Cấu trúc giai cấp của mại dâm 

Bề ngoài của mại dâm không phù hợp với các phân loại kinh tế tiêu chuẩn. Một nhà sử học đã viết: 

“…gái mại dâm không hành xử giống như bất kỳ hàng hóa nào khác; cô ta chiếm một vị trí độc nhất, tại trung tâm của một hệ thống kinh tế phi thường và đồi bại. Cô ta có thể đại diện cho mọi khái niệm trong phạm vi sản xuất tư bản chủ nghĩa; cô ta đồng thời là người lao động, đối tượng trao đổi và người bán. Cô ta đóng vai trò như công nhân, hàng hóa và nhà tư bản, cô ta xóa mờ các phân loại kinh tế tư sản theo cùng cách thức mà cô ta thách thức những ràng buộc của đạo đức tư sản…Do vậy, khi là hàng hóa, gái mại dâm vừa củng cố vừa xuyên tác mọi đặc trưng truyền thống của kinh tế học tư sản.”[11]

Không chỉ sai lầm về việc một gái mại dâm có thể đại diện cho mọi yếu tố của sản xuất tư bản chủ nghĩa mà nhà sử học cũng không chỉ ra được những vai trò khác nhau của gái mại dâm. Họ thực sự có thể xuất hiện như là công nhân, hàng hóa, người bán và thậm chí là nhà tư bản, nhưng những gái mại dâm khác nhau có thể có những quan hệ khác nhau với hàng hóa mà họ bán.

Hàng hóa có giá trị và giá trị sử dụng. Giá trị sử dụng trong mại dâm là thỏa mãn sự ham muốn của khách hàng, cung cấp sự thỏa mãn tình dục. Giá trị trao đổi là lao động xã hội kết tinh trong hàng hóa, có nghĩa là lao động thể chất và tinh thần liên quan đến việc cung cấp dịch vụ tình dục. Giá trị này tương đương với thứ mà công nhân tình dục cần để tái sản xuất bản thân dưới các điều kiện xã hội trung bình đối của ngành này.

Giống như nhiều dịch vụ và một số lĩnh vực sản xuất khác của chủ nghĩa tư bản, mại dâm diễn ra theo nhiều cách khác nhau, gái mại dâm cũng có mối quan hệ khác đối với tư liệu sản xuất và mua bán mỗi loại tư liệu sản xuất. Nhiều gái mại dâm là lao động làm thuê: họ được một cá nhân, doanh nghiệp thuê và buộc phải làm việc trong một số giờ nhất định. Đây là tình cảnh của hàng triệu phụ nữ đang làm việc trong các nhà thổ, quán xông hơi và quán bar khắp thế giới. Họ được trả lương theo số giờ làm việc hoặc số khách hàng phải tiếp.

Trong trường hợp này họ không trực tiếp bán dịch vụ tình dục cho khách hàng – họ bán sức lao động cho chủ. Chủ của họ (tú ông, tú bà, chủ nhà thổ hoặc quán bar) nhận tiền từ khách hàng và chia một phần cho công nhân tình dục (hoặc đòi một phần phí mà công nhân tình dục nhận được). Theo nghĩa này thì công nhân tình dục cũng giống như các lao động làm thuê khác, có thể nói rằng họ “bán thân thể”, tức là họ bán khả năng lao động. Tuy vậy, như Marx đã giải thích trong Quyển I của bộ Tư Bản, đây không phải là bán thân: 

“…chủ sở hữu của sức lao động [công nhân – HW] chỉ bán nó trong một khoảng thời gian xác định, nếu như anh ta bán nó vĩnh viễn thì anh ta cũng bán luôn bản thân mình, biến anh ta từ một người tự do thành một nô lệ, từ chủ sở hữu một hàng hóa thành một hàng hóa.”[12]

Thực sự là hiện nay có những lao động tình dục sống trong các điều kiện nô lệ - khi mà bản thân họ bị bán và mua như hàng hóa và sau đó làm việc cho các chủ sở hữu nô lệ. Sự hồi sinh của chế độ nô lệ hiện đại, hầu hết được tường thuật trong hoạt động mua bán người, không phải là chỉ riêng đối với mại dâm mà còn diễn ra trong công việc nội trợ và hầu hạ. Thực tế về chế độ nô lệ tồn tại trong một số bộ phận của công nghiệp tình dục không bác bỏ thực tế là đa số hoạt động mại dâm diễn ra trong điều kiện thông thường của chế độ nô lệ làm thuê.

Hầu hết công nhân tình dục không phải là nô lệ hay công nhân làm thuê – phần lớn bởi vì sự cấm đoán của luật pháp nhằm hạn chế sự bành trướng của ngành công nghiệp “chính đáng” và đặt nó dưới bóng tối của thị trường bất hợp pháp và kinh tế tội phạm. Nhiều công nhân tình dục là người bán hàng trực tiếp; họ không làm việc cho ai mà trực tiếp giao dịch với khách hàng. Trong trường hợp này thì họ vẫn bán hàng hóa nhưng không phải là sức lao động mà là hàng hóa chứa đựng lao động kết tinh của họ, tức là dịch vụ tình dục, họ cũng bán dịch vụ này trực tiếp cho khách hàng. Trên thực tế, họ là người tự kinh doanh, mặc dù tại hầu hết các quốc gia họ không thể đăng ký một cách hợp pháp. Một số người có của cải và sở hữu hoặc thuê các tư liệu sản xuất – như nhà ở, điện thoại và các công cụ thương mại khác. Họ thuộc giai cấp tiểu tư sản.

Nhưng đa số các phụ nữ trong trường hợp đã nêu khó có thể mang hình ảnh của tầng lớp trung lưu, người tự kinh doanh. Hầu hết họ đều nghèo với một ít của cải và đối với một số người thì sự trao đổi có dạng rất sơ khai. Ví dụ khi dịch vụ tình dục được trực tiếp trao đổi lấy hiện vật, như thực phẩm và nơi ở, hay ma túy. Những người này chỉ tham gia một cách hời hợt vào nền kinh tế tư bản – họ là một phần của thứ mà Marx gọi là tầng lớp vô sản lưu manh.

Cũng có những gái mại dâm thuê người khác làm việc cho họ. Một số công nhân tình dục tự tổ chức công việc kinh doanh của họ, đóng vai trò như là tú bà và chủ nhà thổ. Khi làm chủ thì họ sở hữu các tư liệu sản xuất và bóc lột lao động của người khác, trong khi vẫn thường xuyên tiếp tục, mặc dù không liên tục, bán dâm. Như vậy, một số gái mại dâm là công nhân, một số là nô lệ, đa số là tiểu tư sản và một số ít là tư sản.[13]

Bóc lột hay áp bức?

Ở mức độ trừu tượng hóa rất cao – của hàng hóa, giá trị sử dụng và giá trị trao đổi – mà Marx coi là bản chất của sự bóc lột. Công nhân bị nhà tư bản bóc lột không phải bằng lừa dối hay gian lận mà dựa vào bản chất của chế độ làm thuê: công nhân đổi một hàng hóa lấy tiền lương. Hàng hóa không phải là sản phẩm của lao động của họ mà là năng lực lao động, tức là sức lao động của họ.

Sự bóc lột tồn tại trong sự khác biệt giữa giá trị của sức lao động và giá trị của hàng hóa mà họ sản xuất ra trong thời gian sức lao động của họ được nhà tư bản sử dụng. Sự bóc lột là kết quả của thực tế là công nhân không sở hữu sản phẩm của lao động của họ mà chỉ sở hữu năng lực lao động của họ. Ngay cả khi tiền lương được trả đúng bằng giá trị của sức lao động, một sự trao đổi công bằng theo khái niệm tư bản chủ nghĩa, người công nhân vẫn bị bóc lột.

Roberta Perkins, viết về công nghiệp tình dục ở Australia, cung cấp một định nghĩa hữu ích về cách thức điều này vận hành trong lĩnh vực kinh doanh tình dục:

“Nhà thổ, hay nhà chứa (bordellos, bagnios, stews, seraglios) cũng tương tự như các nhà xưởng cỡ nhỏ và vừa, một khách sạn hoặc một tòa nhà khác được sử dụng làm nơi làm việc, đòi hỏi một khoản tư bản ứng trước lớn, chi phí cao và một khoản lợi nhuận định kỳ lớn. “Chủ sở hữu tư liệu sản xuất” có thể là cá nhân, liên doanh hoặc một doanh nghiệp cổ phần, thuê mướn nhân công hỗ trợ như quản lý, lễ tân, người đứng quầy bar, hoặc người dọn vệ sinh và nhân viên bán hàng hoặc gái mại dâm. Gái mại dâm làm việc theo kiểu vô sản truyền thống, tức là lao động của họ được thuê và được trả tiền. Giá trị trao đổi của gái mại dâm thường là bằng nửa giá trị trao đổi của hàng hóa (tình dục) được khách mua (khách hàng hay người tiêu dùng). Tiền hoa hồng [hay tiền lương – HW] của cô ta theo thỏa thuận phân chia với chủ, người có sở hữu phần giá trị thặng dư, từ phần giá trị thặng dư đó chủ sẽ trả lương cho người lao động hỗ trợ, thanh toán tiền thuê nhà, tiền điện, tiền điện thoại, quảng cáo và các chi phí khác, cũng như tích lũy tư bản để tái đầu tư cho công việc kinh doanh (ví dụ, cải tiến hoặc mở rộng). Phần còn lại của giá trị thặng dư là lợi nhuận của chủ.”1[14]

Cũng như đối với các lao động làm thuê khác, sự bóc lột và lợi nhuận nằm trong sự chênh lệch giữa chi phí thuê công nhân tình dục và thu nhập mà cô ta có thể tạo ra bằng cách cung cấp hàng hóa. Đối với những người tiểu tư sản thì không có sự bóc lột theo nghĩa này và lợi nhuận được tạo ra bằng cách nâng giá bán cao hơn chi phí kinh doanh. 

Phân tích này bị các nhà nữ quyền phản đối, họ cho rằng khách hàng trực tiếp bóc lột công nhân tình dục. Dĩ nhiên trong mối quan hệ gái mại dâm-khách hàng thì khách hàng luôn có vị thế đặc quyền về kinh tế nhưng anh ta không bóc lột gái mại dâm. Vai trò của anh ta trong mối quan hệ này là người tiêu dùng. Có nhiều người khác bóc lột cô ta – chủ của cô ta có thể là tú ông, doanh nghiệp hay tú bà – nhưng theo nghĩa kinh tế thì chắc chắn không phải là khách hàng.[15] 

Sự liên hệ của Engel giữa mại dâm với chế độ một vợ một chồng là chính xác. Trong gia đình thì người chồng có nhiều lợi thế về quyền lực trong phạm vi gia đình đối với người vợ, thu nhập sẵn có và thoát khỏi nhiều công việc tầm thường. Nhưng nhìn chung anh ta không đạt được điều này bằng cách bóc lột kinh tế vợ của mình – anh ta “được thừa hưởng” điều đó từ địa vị chung của nam và nữ giới trong phạm vi chủ nghĩa tư bản.

Khi cho rằng gái mại dâm không bị khách hàng bóc lột thì không có nghĩa là họ không bị khách hàng áp bức. Nhiều công nhân tình dục bị khách hàng áp bức tàn bạo, họ thường làm nhục hoặc dùng bạo lực với gái mại dâm. Nhà nước cũng đối xử với công nhân tình dục theo cách đó, thường xuyên phủ nhận các quyền con người và pháp lý cơ bản của họ. Ví dụ, cho đến gần đây ở Anh, một phụ nữ có tiền án mời chào mua dâm vẫn được coi là “gái mại dâm công khai”. Một khi điều đó đã được ghi vào hồ sơ thì cô ta có ít quyền hơn bất cứ người nào khác. Các truy tố khác sẽ không cần đến hai nhân chứng mà chỉ cần sự khẳng định của một viên cảnh sát và tiền án của cô ta sẽ được trưng tại tòa án.

Ở nhiều nước, phụ nữ với tiền án mại dâm bị cấm đi lại, họ không được quyền nuôi con và hiện nay thì gái mại dâm đứng đường ở Anh sẽ bị kết án có hành vi phản xã hội, tức là có thể bị quản thúc về một tội thực sự không mang tính chất hình sự. Ví dụ khắc nghiệt nhất về sự áp bức đối với gái mại dâm là tỷ lệ sát nhân và tấn công bạo lực cao, cũng như cách thức hằn học mà truyền thông đưa tin về gái mại dâm. Phụ nữ “bị coi” là gái mại dâm có thể bị gia đình và bạn bè xa lánh, mất quyền nuôi con và không bao giờ kiếm được công việc “bình thường”. Họ bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Những sự trừng phạt về pháp lý và xã hội không chỉ tác động đến phụ nữ đứng đường; chúng vươn sang cả những phụ nữ bị coi là “đĩ”. Nhưng rõ ràng những phụ nữ dễ tổn thương nhất – những người không có tiền bạc, ít học và ít được hỗ trợ về mặt xã hội – là những người phải gánh chịu đau khổ nhiều nhất. Họ bị xô đẩy từ mọi phía. Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhiều người trong số họ nghiện ma túy hoặc rượu và có các vấn đề về tâm thần khác. Nhưng kiểu phụ nữ rập khuôn phổ biến như bị lạm dụng khi còn bé rồi trở thành gái mại dâm để “thỏa mãn” sự nghiện ngập không phải là tình huống phổ biến nhất.

Thông thường là sự kết hợp giữa các tình thế đưa đẩy phụ nữ đến với mại dâm và nguyên nhân phổ biến không phải là nghiện ma túy hay sự lạm dụng, mặc chúng là động cơ, mà là thiếu tiền. Sự thiếu tiền có thể là tuyệt đối hoặc tương đối – nhiều phụ nữ tìm thấy ở ngành công nghiệp tình dục một sự lựa chọn tốt hơn so với những công việc lương thấp và bị bóc lột dữ dội ở các lĩnh vực thông thường.

Tình hình này cũng phổ biến ở các quốc gia khác. Công nhân tình dục ở Ấn Độ đưa ra tuyên ngôn vào năm 1997, trong đó có giải thích về lý do phụ nữ bán dâm:

“Phụ nữ bán dâm vì lý do tương tự như khi họ lựa chọn bất cứ sinh kế có sẵn nào. Trường hợp của chúng tôi không khác biệt gì so với công nhân từ Bihar đến kéo xe tay ở Calcutta, hay công nhân từ Calcutta làm việc bán thời gian tại một nhà máy ở Bombay. Một số người trong chúng tôi bị bán vào ngành này. Sau khi bị ràng buộc với tú bà đã mua chúng tôi trong một số năm thì chúng tôi có được mức độ độc lập nhất định trong ngành công nghiệp tình dục. [Chúng tôi] đi đến bán dâm sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm trong đời, thường là miễn cưỡng, không hoàn toàn hiểu biết về mọi tác động của việc trở thành gái mại dâm. Nhưng từ khi nào đa số phụ nữ chúng tôi có sự lựa chọn trong và ngoài phạm vi gia đình? Liệu chúng tôi có tình cờ tự nguyện trở thành lao động nội trợ? Liệu chúng tôi có thể lựa chọn người mình muốn kết hôn và khi nào kết hôn? “Sự lựa chọn” hiếm khi là hiện thực đối với hầu hết phụ nữ, nhất là phụ nữ nghèo.”[17]

Công và tư 

Phân tích mang tính Marxist này thể hiện rằng mại dâm xuất hiện như là mặt trái của chế độ một vợ một chồng, một chế độ sinh ra để bảo vệ sở hữu tư nhân và quan hệ tình dục không thể hoàn toàn tách khỏi quan hệ kinh tế trong xã hội phân chia giai cấp. Sự áp bức đối với phụ nữ bắt nguồn từ sự tác biệt công việc nội trợ và tái sản xuất tư nhân khỏi sản xuất xã hội và đời sống xã hội.

Mại dâm tạo thành sự đe dọa đối với xã hội bởi vì nó đe dọa xóa mờ sự phân chia rõ ràng – tách tình dục ra khỏi gia đình và ném vào thị trường. Sau đó nó cho thấy rằng dưới chủ nghĩa tư bản thì gái mại dâm không phải là một tầng lớp đơn lẻ. Chương trình của chúng ta về mại dâm phải phản ánh sự hiểu biết này và không nên dựa trên ý tưởng lãng mạn về tình dục cũng như sự kinh hoàng của chúng ta về sự bóc lột thậm tệ nhất đối với công nhân tình dục.

Công nhân tình dục tự tổ chức 

Trong những năm gần đây có một sự phát triển lớn lao trong các tổ chức của công nhân tình dục. Ở Bắc Mỹ và Châu Âu có nhiều tổ chức đã phát triển từ các nhóm phụ nữ và các phong trào xã hội khác, nhưng phải đoạn tuyệt với lập trường nữ quyền về công việc tình dục để bảo vệ quyền của họ. Nhiều nhà nữ quyền muốn xóa bỏ mại dâm, coi đó chỉ đơn giản là sự áp bức đối với phụ nữ. Họ cho rằng điều đó phải được xóa bỏ bằng cách trừng phạt những người quản lý và khách hàng cũng như tiến hành cách cuộc giải cứu gái mại dâm. Nhiều tổ chức sẽ không nói về gái mại dâm, hay nói về công nhân tình dục, mà sử dụng khái niệm “phụ nữ bán thân”. Thứ ngôn ngữ kẻ cả của họ đã cho thấy thái độ của họ - họ coi công nhân tình dục là người bị lừa bịp và theo họ thì không có vai trò gì trong việc giải phóng bản thân khỏi sự áp bức hay sự bóc lột đang phải chịu đựng.

Sự xung đột giữa những cứu tinh nữ quyền và các nhóm đấu tranh cho quyền của lao động tình dục rất sâu sắc nên hiếm khi họ có chung một cương lĩnh. Thư Viện Phụ Nữ ở London gần đây đã tổ chức trưng bày về mại dâm và không cho phép bất cứ sự xuất hiện nào của các tổ chức công nhân tình dục, dẫn tới biểu tình của Công Đoàn Công Nhân Tình Dục Quốc Tế (IUSW) ở bên ngoài.18 Lập trường cực đoan nhất là của nhà văn Julie Burchill, người đã viết, “Mại dâm là chiến thắng tối thượng của chủ nghĩa tư bản. Khi cuộc chiến tranh tình dục kết thúc, gái mại dâm sẽ bị xử tử vì sự phản bội khủng khiếp của họ đối với tất cả phụ nữ, vì đám hắc ín và lông gà đạo đức mà họ đã mang đến cho phụ nữ bản địa, những người kém may mắn phải sống trong cái mớ hỗn độn mà họ đã tạo ra.”[19] 

Các tổ chức của công nhân tình dục bị phê phán về việc lãng mạn hóa mại dâm và chỉ đại diện “nghề nghiệp” của tầng lớp trung lưu. Nhưng ở Ấn Độ có một tổ chức quần chúng của công nhân tình dục tồn tại và mang quan điểm tương tự. Ủy Ban Durbar Mahila Samanwaya (hay “Durbar”, theo tiếng Bengali có nghĩa là không lùi bước hoặc không thể khuất phục) được thiết lập ở Tây Begal, Ấn Độ và phát triển từ sáng kiến Sonagachi nhằm ngăn chặn bệnh AIDS. Durbar có 65.000 thành viên, làm việc tại những khu vực nghèo khổ nhất của quốc gia: 

“Durbar bày tỏ rõ ràng mục tiêu chính trị, đấu tranh đòi công nhận lao động tình dục là một công việc và công nhân tình dục được coi là công nhân, cũng như đảm bảo an sinh xã hội cho công nhân tình dục và con cái của họ. Durbar yêu cầu phi hình sự hóa dịch vụ tình dục và vận động thay đổi các luật hạn chế nhân quyền của công nhân tình dục, vốn có khuynh hướng hình sự hóa và hạn chế các quyền công dân của họ.”[20] 

Tuyên ngôn năm 1997 của họ, đã được trích dẫn trước đây, thể hiện một sự hiểu biết về áp bức tình dục có thể khiến nhiều người xã hội chủ nghĩa phải xấu hổ: 

“Sở hữu tài sản tư nhân và duy trì chế độ gia trưởng đòi hỏi phải có sự kiểm soát đối với sự tái sản xuất của phụ nữ. Từ khi tài sản được duy trì bằng những người thừa kế hợp pháp và chỉ có quan hệ tình dục giữa đàn ông và đàn bà là tạo ra sự sinh sôi, những sự trừng phạt của chế độ gia trưởng tư sản chỉ áp dụng cho sự kết nối này. Tình dục được coi là phương tiện căn bản và hầu như là duy nhất để tái sản xuất, phủ nhận mọi phương diện khoái lạc và khát khao bản năng đối với nó…Những thanh niên tìm kiếm sự gần gũi thể xác, những người đàn ông đã kết hôn tìm kiếm sự tương tác với phụ nữ “khác”, những công nhân nhập cư bị tách ra khỏi vợ, đang cố tìm kiếm sự ấm áp và sự chiều chuộng ở khu phố đèn đỏ, đều không thể bị coi là đáng nguyền rủa hay hư hỏng, để làm điều đó thì sẽ phải xóa bỏ toàn bộ lịch sử tìm kiếm khoái lạc, sự âu yếm và nhu cầu của loài người.” 

Các tổ chức của công nhân tình dục là chìa khóa để chống lại sự bóc lột cũng như áp bức. Khi có sự phân chia giai cấp trong mại dâm, những tổ chức này cần được công nhân tình dục vận hành để phục vụ cho công nhân tình dục, những người được thuê mướn hoặc tự kinh doanh, cũng như tạo ra khuôn khổ tuyển dụng cho những người muốn thuê mướn và bóc lột người khác. Công đoàn và các tổ chức cộng đồng của công nhân tình dục cần phải có mối liên hệ mạnh mẽ với các tổ chức công nhân khác – khi là một phần của phong trào công nhân thống nhất và hùng mạnh, họ sẽ có thể chiến đấu tốt hơn chống lại các định kiến phổ biến.

Trong suốt thập kỷ qua, một số công đoàn đã đồng ý tổ chức và đại diện cho công nhân tình dục. Ở Anh, IUSW đã thuyết phục tổng liên đoàn GMB thành lập chi nhánh công nghiệp tình dục ở Soho và họ đã công đoàn hóa thành công một nhà thổ cũng như đàm phán được thỏa thuận công nhận ở các câu lạc bộ thoát y vũ. Công nhân tình dục cũng được gộp chung vào tổng liên đoàn ở Đức (Verdi) và Hà Lan (FNV).[21]

Mại dâm và chủ nghĩa xã hội 

Cuộc sống của công nhân tình dục thường khó khăn và nguy hiểm, ít nhất là bởi vì những công nhân tình dục tố cáo sự lạm dụng của tú bà và khách hàng bị truy tố và đàn áp. Nhiều công nhân tình dục không hạnh phúc với công việc của họ và sẽ rời bỏ nếu như có một cơ hội thực tế nào khác. Nhưng đó cũng sẽ là một dạng lao động bị tha hóa như mọi loại lao động khác trong chủ nghĩa tư bản.

Mại dâm dưới dạng này sẽ không tồn tại trong một xã hội xã hội chủ nghĩa, cũng như cả gia đình và công việc dưới dạng hiện thời của chúng. Những chuyên gia hoặc diễn viên tình dục chuyên biệt có thể tồn tại, nhưng được giải phóng khỏi mối quan hệ với sở hữu tư nhân và tình trạng một vợ một chồng được thần thánh hóa hay áp đặt, quan hệ tình dục sẽ tiến hóa theo những cách thức mà chúng ta chỉ có thể dự báo. Vấn đề chủ chốt là sự tách biệt giữa công và tư, theo nghĩa là công việc xã hội công cộng và tái sản xuất tư nhân, sẽ bị xóa bỏ và trong quá trình đó phụ nữ sẽ thực sự được giải phóng.

Về tác giả 

Helen Ward, là một người ủng hộ PRN, một bác sĩ sức khỏe cộng đồng và nhà nghiên cứu đã làm việc với nhiều công nhân tình dục ở London và Châu Âu trong hơn 20 năm. Cùng với nhà nhân học Sophie Day, bà đã nghiên cứu HIV và các bệnh khác, sự biến đổi mang tính nghề nghiệp và vòng đời trong công việc tình dục, thiết lập một trong những dự án lớn nhất cho công nhân tình dục ở Anh. Bà là người ủng hộ Công Đoàn Công Nhân Tình Dục Quốc Tế.

Chú thích của tác giả

1. Marx K. Bản thảo kinh tế triết học, 1844. Đoạn trích này và các đoạn trích kinh điển khác có đăng tại : www.marxists.org

2. Trong bài báo này, tôi sử dụng khái niệm mại dâm và công việc tình dục. Một cuộc tranh luận nghiêm túc về vấn đề này rất được hoan nghênh, công việc tình dục nói chung được các nhà hoạt động sử dụng và đề cập tới một nhóm lớn người rộng hơn tham gia vào công nghiệp tình dục. Mặc dù vậy, các cuộc tranh luận trong lịch sử và gần đây về vai trò của tình dục thương mại trong xã hội có khuynh hướng đề cập tới mại dâm (ví dụ trao đổi tình dục hơn là khiêu dâm) và do vậy tôi cho rằng cần phải tiếp tục sử dụng nó. Tôi cũng chỉ đề cập tới công nhân tình dục nữ và khách hàng nam khi trình bày về những đặc tính chung của mại dâm, bởi vì đây là dạng thống trị và có liên hệ gần gũi nhất với sự áp bức tình dục nói chung. Mặc dù vậy, điều này không có nghĩa là phủ nhận một số lượng lớn nam giới cũng bán dâm. Chính phủ Anh ước tính hiện nay có khoảng 70.000 công nhân tình dục ở Anh. 

3. R. S. Rajan, “Những câu hỏi về mại dâm. Nhân viên (nữ), tình dục và công việc" trong Buôn bán, công việc tình dục, mại dâm , Tái bản 2, 1999

4. J. Bindell, The Guardian, 7 July 2003

5. F. Engels, Nguồn gốc gia đình chế độ tư hữu và nhà nước Chương II phần 4, Lawrence and Wishart, 1972

6. A. Bebel, Phụ nữ dưới chủ nghĩa xã hội, Schocken Books, 1971

7. Mạng Lưới Phụ Nữ Đảng Xã Hội Chủ Nghĩa Scottland (SSPWN) “Mại dâm: một đóng góp tranh luận”, 2006, tại www.scottishsocialistparty.org/pages/prostitution.html

8. F. Engels, op cit

9. Phong Trào Cộng Sản Cách Mạng Quốc Tế 1986, “Nguồn gốc và bản chất sự thay đổi sự áp bức đối với phụ nữ”, Trong Luận Đề về Sự Áp Bức đối với Phụ Nữ, tại www.permanentrevolution.net/?view=entry&entry=375

10. J. A. Symonds, “Một vấn đề trong đạo đức Hy Lạp”, 1901, tại: www.sacredtexts.com/lgbt/pge/pge00.htm

11. S. Bell S., Đọc, viết và viết lại về phụ nữ mại dâm, Indiana University Press, 1994

12. K Marx, Capital, Volume 1, Penguin, 1976 (emphasis added).

13. Tính không đồng nhất giai cấp này không phải độc nhất đối với mại dâm. Điều này có thể liên hệ với nông dân, bao gồm từ nông nô bị gắn chặt vào đất đai, tiểu nông chỉ dựa vào sức lao động của bản thân (cộng với gia đình) để bán các sản phẩm, hay các nông dân giàu có thuê người khác làm việc. 

14. R. Perkins, Lao động nữ: gái mại dâm, cuộc sống và sự kiểm soát xã hội, Australian Institute of Criminology, 1991

15. Dĩ nhiên khách hàng có thể và thường áp bức gái mại dâm bằng cách không trả tiền cho dịch vụ tình dục mà họ nhận được nhưng đây là trộm cắp chứ không phải là bóc lột.

16. Trường hợp ngoại lệ là khi gia đình đóng vai trò của một đơn vị sản xuất, rất phổ biến trong các xã hội nông nghiệp và tiền công nghiệp, người chồng vừa là chủ của gia đình vừa là chủ của công việc kinh doanh, làm việc cùng với vợ và con cái. 

17. Dự án Sonagachi, Tuyên ngôn của công nhân tình dục, Calcutta, 1997, at www.bayswan.org/manifest.html

18. Chi tiết hơn về cuộc triển lãm này, được kéo dài tới cuối tháng 3 năm 2006, xem tại: 

19. http://en.wikiquote.org/wiki/Julie_Burchill

20. Durbar Mahila Samanwaya Committee www.durbar.org

21. G Gall, Tổ chức công đoàn của công nhân tình dục, Palgrave Macmillan, 2006

Thursday, September 24, 2015

Hiếp dâm ở khuôn viên đại học: Súng không phải là câu trả lời

Báo chí Việt Nam từng kêu gào rằng tự do hóa mại dâm sẽ làm giảm nạn hiếp dâm, với logic là những kẻ hiếp dâm có thể tự do mua dâm thì sẽ không hiếp dâm nữa, tất nhiên đó là một lập luận có phần đần độn để vận động cho việc hợp pháp hóa mại dâm. Báo chí Mỹ thì kêu gào rằng phụ nữ mang súng sẽ ngăn chặn được nạn hiếp dâm, song sự thật thì ngược lại, không những không ngăn chặn được mà phụ nữ còn có nguy cơ bị giết cao hơn. Lập luận cũng không kém phần đần độn đó của báo chí Mỹ là để thúc đẩy doanh số bán súng. Trong xã hội tư bản, bạn không cần phải quan tâm tới mối quan hệ với người khác, bạn chỉ cần mua thứ gì đó để được an toàn, giải pháp tối cao của kinh tế thị trường luôn là như vậy, ở Mỹ cũng như ở Việt Nam. Dưới đây là nội dung bài viết "Rape on Campus: Guns are not the answer" của nữ giảng viên ngành tội phạm học Laura Finley trình bày về vấn đề súng không bảo vệ được phụ nữ khỏi bị hiếp dâm tại trường đại học.

Hiếp dâm ở khuôn viên đại học: Súng không phải là câu trả lời

Vài ngày trước đây, tờ Miami Herald đăng bài xã luận của một sinh viên lập luận rằng cho phép sinh viên bí mật mang theo súng trong khuôn viên trường đại học không chỉ là quyền hợp hiến mà còn giúp ngăn chặn hiếp dâm. Tôi tôn trọng sự đam mê của cô ấy về chủ đề này và buồn rầu khi được đọc về các nạn nhân, nhưng quan điểm này rất có vấn đề. Tôi không muốn bàn về lập luận hợp hiến ở đây, nhưng tôi không thể bất chấp lương tâm để không trả lời lập luận về việc một người phụ nữ với súng có thể ngăn chặn kẻ thủ ác hiếp dâm cô ấy. 

Thứ nhất, các nghiên cứu không cho thấy phụ nữ có vũ trang có thể ngăn chặn tấn công tình dục hay bạo lực gia đình và bạo lực hẹn hò. Một phần, điều này là bởi vì hầu hết các tấn công tình dục xảy ra trong khuôn khổ của quan hệ hẹn hò. Do đa số nạn nhân không chỉ “quen thuộc” kẻ tấn công mà thực tế còn có quan hệ theo cách nào đó với chúng, chẳng có vẻ gì là họ sẽ vũ trang khi đi ra ngoài chơi đêm với bạn bè vì vũ khí không tạo ra điều gì tốt đẹp cả.

Hơn nữa, hầu hết các vụ tấn công tình dục diễn ra khi sinh viên (cả thủ phạm và nạn nhân) đều bị ảnh hưởng bởi rượu, có một khẩu súng tham dự sẽ không làm cho mọi chuyện tốt hơn. Trên thực tế, nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng súng làm cho tình hình tồi tệ hơn, rất tệ, thậm chí ngay cả khi không có tác động kích động sự hung hãn và mất phản xạ của rượu. Các nghiên cứu cho thấy phụ nữ thường bị giết hại với súng ngắn hơn là giết một người lạ để tự vệ. Trên thực tế, tỷ lệ đó nhiều gấp 300 lần. Tỷ lệ hiếp dâm thường xuyên cao hơn ở những bang có tỷ lệ sử dụng súng cao hơn. Phụ nữ bị đối tác gần gũi giết hại cao gấp 83 lần so với việc cô ấy giết anh ta để tự vệ. Sự hiện diện của súng trong tình huống bạo lực gia đình được dự đoán là gia tăng nguy cơ tự tử (đối với nạn nhân của tấn công tình dục, phần lớn) 500 phần trăm. Do tiếp cận súng dễ dàng, phụ nữ ở Hoa Kỳ có nguy cơ bị giết hại cao gấp 11 lần bằng vũ khí nóng so với phụ nữ ở các nước có thu nhập cao khác. Tôi có thể tiếp tục, nhưng không cần thiết. Dữ liệu là hoàn toàn rõ ràng đối với chủ đề này: Súng dường như được sử dụng để chống lại nạn nhân của tấn công tình dục hơn là bảo vệ họ, gia tăng nguy cơ thiệt hại thay vì làm giảm.

Thêm vào đó việc cho phép mang vũ khí bí mật ở khuôn viên đại học chỉ làm rối những người phản ứng đầu tiên, những người không biết đến bối cảnh hay chi tiết của tình huống, sẽ không thể tránh khỏi sự sợ hãi cũng như bối rối giữa khoa và sinh viên, lo lắng về những người đang tức giận, kết quả là một thùng thuốc súng dựa trên hùng biện, chứ không phải hiện thực. 

Tuy vậy hùng biện thì mạnh và được những thế lực tài chính và tuyên truyền của Hiệp Hội Súng Trường Quốc Gia (NRA) hậu thuẫn. Ví dụ, một nghị sĩ Nevada đã đề xuất vào đầu năm rằng “các cô gái trẻ, hấp dẫn ở khuôn viên đại học” phải tự vũ trang để chống hiếp dâm. Bình luận của bà ta không chỉ bốc mùi phân biệt giới tính kỳ dị, chúng cũng khuyến khích dạng cực kỳ nguy hiểm của việc lên án nạn nhân, khi cho rằng trách nhiệm chống lại sự tấn công không phải là của kẻ thủ ác mà là của nạn nhân. Chúng ta sẽ không bao giờ chấm dứt được nạn cưỡng hiếp khi chúng ta tiếp tục nói với phụ nữ rằng trách nhiệm của họ là tránh chúng. Chỉ có một bên có lỗi trong mọi vụ hiếp dâm: kẻ hiếp dâm. 

Ở Florida, đại diện bang Dennis K. Baxley lập luận, “Nếu bạn biết một người tốt bị cưỡng hiếp bởi vì bạn không cho phép họ mang vũ khi tự vệ, tôi cho rằng bạn phải chịu trách nhiệm.” Nếu Baxley muốn lặp lại rằng trách nhiệm của các khuôn viên trường đại học là ngăn chặn cưỡng hiếp thì thật hoang tưởng, nhưng đó không phải là vấn đề. Trái lại, ông ta cũng đáng bị coi là thủ phạm, khi buộc mọi người gánh trách nhiệm, ngoại trừ thủ phạm.

Điều mà các khuôn viên trường đại học phải làm là đối mặt với sự thật, hiếp dâm là tội ác mà thủ phạm thường gây do họ đắm chìm trong văn hóa hiếp dâm. Các chương trình, chính sách và luật lệ buộc nạn nhân thay đổi cũng tham gia vào văn hóa này, như vậy không bao giờ thực sự có hiệu quả. Thay vì thay đổi nhận thức của mục tiêu, chúng ta cần thay đổi động cơ của thủ phạm. Chương trình tốt nhất là nhận diện tính chất của mối quan hệ, tập trung vào việc giúp mọi người tạo ra các ràng buộc và đối thoại hiệu quả với người khác, giúp những người khác học cũng như được khuyến khích chống lại, lên tiếng khi họ nhìn hoặc nghe thấy chuyện gì có khả năng nguy hiểm. Hãy rời khỏi hùng biện để đến với hiện thực, để chúng ta thực sự có thể ngăn chặn nạn hiếp dâm ở khuôn viên trường đại học.

Laura Finley, Ph.D., teaches in the Barry University Department of Sociology & Criminology and is syndicated by PeaceVoice.

Monday, August 24, 2015

Hợp pháp hóa mại dâm ở Việt Nam là chống lại giai cấp lao động

Phong trào kêu gọi hợp pháp hóa mại dâm của đám dân chủ và dân túy đang nổi lên một cách đều đặn.

Có kẻ nói để thu thuế thu nhập. 

Có kẻ nói là để chính quyền dễ quản lý. 

Có kẻ nói là để bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ hành nghề.

Có kẻ nói là để kiểm soát ngăn chặn dịch bệnh.

Có kẻ nói mại dâm đã là nghề cổ nhất trái đất, có cấm hay không thì nó vẫn tồn tại, vậy thì nên công nhận nó đi, không cần phải đạo đức giả nữa.

Ở Việt Nam, mại dâm là bất hợp pháp. Luật Việt Nam vốn xử nhẹ người bán dâm nhưng phạt nặng kẻ môi giới hay tổ chức kinh doanh, tức là chủ yếu chống lại kẻ kinh doanh mại dâm.

Tại sao đám dân chủ dân túy đều kêu gào đòi hợp pháp hóa mại dâm?

Một cô người mẫu ngủ xinh đẹp với một ông già nhà giàu để lấy tiền mua xe ô tô? Pháp luật có xử lý được trường hợp này không? Không. 

Vậy có nên hợp pháp hóa việc đó để thu thuế hay dễ quản lý hay không? Không, bởi vì có hợp pháp hóa thì cũng chẳng có cách nào giám sát hay quản lý được việc đó. Không có bất cứ xã hội nào có đủ số lượng cảnh sát cần thiết để canh chừng mọi chiếc giường ngủ.

Mại dâm là để thỏa mãn tình dục nhưng sự thỏa mãn tình dục không giải thích được tại sao lại có thể đổi tình dục lấy tiền. Bởi vì việc đó là mua bán, mua bán là vấn đề kinh tế, không phải là vấn đề sinh lý lại càng không phải vấn đề đạo đức.

Mại dâm là nghề rất cổ xưa, nhưng cái nghề mại dâm hiện nay không phải là cái nghề cổ xưa ấy. Cái nghề mại dâm bây giờ là các cô gái phải đi làm thuê và mang lại lợi nhuận cho chủ nhà thổ. Nghề mại dâm bây giờ khác với xưa kia ở chỗ nó phục vụ cho tư bản và lợi nhuận.

Khi đã nói đến lợi nhuận thì đương nhiên lợi nhuận sẽ cao hơn con người, mọi thứ sẽ đều phải hy sinh cho lợi nhuận. Mọi cái bánh vẽ đã được bày ra để biện minh cho việc hợp pháp hóa mại dâm sẽ nhanh chóng biến mất như bong bóng xà phòng. Tất cả những gì nhơ bẩn, vô đạo đức và kinh tởm nhất sẽ được tạo ra để giúp chủ nhà thổ kiếm được nhiều tiền hơn. Quyền lợi và phẩm giá của những cô gái bán hoa sẽ bị tước bỏ không khoan nhượng để tiết kiệm chi phí cho chủ nhà thổ. Một mạng lưới chân rết sẽ len lỏi khắp các ngóc ngách của đất nước để gom thật nhiều các cô gái và đưa họ vào nhà thổ. Sau khi bị vắt kiệt tuổi thanh xuân và sức sống trong một thời gian ngắn, họ sẽ bị tống ra đường. Xã hội sẽ phải nuôi dưỡng họ, nếu không muốn phải đối mặt với những rối loạn khủng khiếp. Quản lý, thuế khóa và ngăn chặn dịch bệnh, đều sẽ phải hy sinh cho lợi nhuận. Không những thế, tiền thuế cũng sẽ phải dùng để trợ cấp cho các doanh nghiệp kinh doanh mại dâm giống như ngân hàng hay doanh nghiệp bất động sản vậy. Tất cả vì lợi nhuận. 

Thế nên đám dân chủ và dân túy đòi hợp pháp hóa mại dâm không phải vì quyền lợi của các cô gái bán hoa mà vì quyền tự do kinh doanh của giai cấp tư sản. Đó là tất cả những gì chúng muốn, tự do kinh doanh và thị trường sẽ đem lại sự tối ưu bằng cách đẩy chi phí lên lưng những người lao động. Hợp pháp hóa mại dâm chính là hợp pháp hóa việc đẩy gánh nặng chi phí của ngành công nghiệp này sang cho xã hội. 

Tất nhiên nếu ngành kinh doanh mại dâm thua lỗ thì chính quyền sẽ phải cứu trợ, giống như mọi ngành kinh tế khác. Lợi nhuận thì tư bản tư nhân hưởng, thua lỗ thì cả xã hội sẽ phải gánh chịu. Chủ nghĩa xã hội của giai cấp tư sản là đây chứ đâu xa?

Khi mại dâm chưa được hợp pháp hóa, các băng đảng tội phạm kiểm soát hoạt động này, nhưng ngay cả khi hợp pháp hóa mại dâm thì chúng vẫn sẽ hoạt động bất hợp pháp, bởi vì đó là phương thức tồn tại duy nhất của chúng. 

Kẻ đầu tiên có lợi trong việc hợp pháp mại dâm hóa chính là những gã tài phiệt đang nắm quyền lực. Tiền và quyền lực sẽ giúp chúng nhanh chóng tạo ra những tổ hợp công nghiệp mại dâm quy mô lớn để kiếm lợi nhuận từ thân xác của những phụ nữ khốn khổ và sự tha hóa những người đàn ông đang sống trong một xã hội không ngừng tan rã. 

Mại dâm phục vụ trước hết là giai cấp tư sản, những kẻ có tiền. Sự hợp pháp hóa mại dâm sẽ giúp cho việc chơi gái của giai cấp tư sản trở thành nền tảng đạo đức mới của xã hội. Các quan chức chính quyền tha hóa sẽ không cần phải lén lút đi chơi gái, họ sẽ chơi công khai, dịch vụ hợp pháp được ngân sách đài thọ. Chơi gái sẽ là một biện pháp kích cầu để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, một khoản chi tiêu quan trọng của chính phủ. 

Thế nên mỗi khi đám dân chủ và dân túy kêu gào đòi hợp pháp hóa mại dâm thì chính là chúng đang ve vãn những kẻ có quyền lực. Chúng ve vãn để được xoa đầu, để nhận được những ân sủng tiền bạc hay bổng lộc. Chúng cũng là một dạng mại dâm nhưng chúng biết rằng không nên công khai điều đó, bởi vì sự công khai sẽ khiến chúng bị mất hết giá trị. 

Giai cấp tư sản mới phất đang khát khao lợi nhuận khổng lồ từ công nghiệp mại dâm, đấy là thiên đường của chúng, trong nền kinh tế thị trường thì thiên đường của người giàu là địa ngục của người lao động, bởi vì sự nghèo khổ của người lao động sinh ra từ sự giàu có của giai cấp tư sản. Do vậy, hợp pháp hóa mại dâm cũng là sự chuẩn y một chế độ chống lại người lao động, đó là tất cả những gì giai cấp tư sản cần ở chính quyền hiện nay, ngoan ngoãn phục tùng lợi ích của giai cấp tư sản và thể hiện sự phục tùng ấy bằng cách công khai chống lại giai cấp lao động.

Thursday, July 23, 2015

Chuyện Singapore từ chối cho nữ du khách nhập cảnh và phong trào nhục của Việt Nam

Mới đây, chính quyền Việt Nam đã có động thái chuẩn bị cần thiết để yêu cầu Singapore giải thích về việc từ chối cho khách du lịch nữ Việt Nam nhập cảnh vô lý, gây ra nhiều thiệt hại cho việc kinh doanh và du lịch của Việt Nam và Singapore. 

Nhiều tờ báo lá cải và những kẻ ngồi lê đôi mách trên mạng đã bắt đầu rêu rao là phụ nữ Việt Nam sang Singapore làm gái điếm nhiều nên phụ nữ Việt Nam mới bị từ chối cho nhập cảnh và kêu gào về nỗi nhục của Việt Nam.

Hình minh họa: Gái đứng đường ở Singapore
Nguồn: Internet

Thứ nhất, bán dâm ở Singapore là hợp pháp. Singapore đã cấp phép cho hàng trăm nhà thổ ở khu đèn đỏ và hợp pháp hóa việc bán dâm nên làm gái điếm ở Singapore là một nghề không đến nỗi quá xấu hổ. Nhu cầu về dịch vụ tình dục ở Singapore rất lớn do lượng khách du lịch và công nhân nhập cư khổng lồ đến từ các nước khác trong khi phụ nữ Singapore không muốn làm nghề này. Những nước có số lượng phụ nữ hành nghề bán hoa đông nhất theo thứ tự hiện nay tại Singapore là Trung Quốc, Thái Lan, Việt Nam và Philippine.

Thứ hai, phụ nữ từ những nước nhập cảnh vào Singapore mà không cần xin thị thực thường đến Singapore để bán dâm bất hợp pháp do có cơ hội kiếm được thu nhập cao hơn. Vào khoảng năm 2004-2005, sau khi nhận thấy phần lớn phụ nữ hành nghề mãi dâm bất hợp pháp bị bắt đều có nguồn gốc từ các nước được Singapore miễn thị thực nhập cảnh thì chính quyền Singapore đã xiết chặt thủ tục xét nhập cảnh với khách nữ từ các quốc gia này. Tức là, việc xét thủ tục này của Singapore đã có từ lâu và họ chấp nhận rằng điều đó có thể ảnh hưởng đến quyền lợi của du khách và thủ tục này không áp dụng riêng cho nữ du khách Việt Nam. Hoàn toàn không có bằng chứng nào cho thấy phụ nữ Việt Nam nhập cảnh để hành nghề mãi dâm bất hợp pháp chiếm đa số hay phổ biến nhất.

Trên góc độ kinh tế thì những phụ nữ nhập cảnh theo diện du lịch để hành nghề, một mặt sẽ tạo ra sự đa dạng của thị trường giúp cho khu đèn đỏ thu hút khách làng chơi hơn, mặt khác họ là đối thủ cạnh tranh của những nhà thổ có môn bài, đe dọa đến nguồn thu nhập quan trọng của chính quyền. Vài năm trở lại đây, khi thị trường trở nên cạnh tranh hơn và giá dịch vụ giảm xuống, chính quyền Singapore đã tìm mọi cách hạn chế những người hành nghề bất hợp pháp để bảo vệ cho những nhà thổ hợp pháp. Một trong những biện pháp đó là xiết chặt thủ tục nhập cảnh theo kiểu "giết nhầm còn hơn bỏ sót". Song biện pháp này rõ ràng là ảnh hưởng rất lớn đến du khách và những người kinh doanh của nước khác, trong đó có Việt Nam, vì một người bị từ chối nhập cảnh có nghĩa là tổn thất lớn về thời gian, chi phí đi lại, ăn ở và các cơ hội kinh doanh. 

Trên phương diện quốc tế có thể thấy rằng chính quyền Singapore đang bảo vệ cho các nhà thổ hợp pháp của họ bằng cách đẩy gánh nặng lên vai người dân của các quốc gia khác. Đây là vấn đề mà các quốc gia khác cần yêu cầu Singapore phải giải thích để đảm bảo quyền lợi cho mình, thậm chí nếu Singapore không giải thích thỏa đáng thì cần phải có biện pháp trừng phạt phù hợp.

Từ nhiều năm nay, cứ hễ có người Việt Nam phạm tội ở đâu đó hay làm gì sai trái là nổi lên một phong trào than vãn nhục quốc thể. Nhiều người không hiểu tại sao lại có phong trào ấy, nhưng sự thật thì rất đơn giản, đó là một phần của sự đánh lạc hướng, quy sự việc thành lỗi cá nhân, lảng tránh sự thấu hiểu để thay đổi hệ thống và dùng đám đông để đàn áp cá nhân. Nó phản ánh một thứ văn hóa thị dân tư sản hèn nhát, nó làm ra vẻ đối đầu dữ dội với những tội lỗi trong xã hội nhưng thực ra là nó dung túng cho những tội lỗi ấy bằng cách lảng tránh bản chất của vấn đề và chỉ tấn công những kẻ yếu thế. Thậm chí đôi khi còn có cả tinh thần sùng bái phương tây được lồng ghép trong đó nữa, tức là coi đó là bằng chứng về sự thấp kém của người Việt và phải học theo phương tây mới có thể tiến bộ, một thứ chủ nghĩa phát xít trá hình đáng buồn nôn.

Monday, September 15, 2014

Chọn cô gái nào?

Hai chàng trai nói chuyện với nhau. Một người hỏi: Nếu có hai cô gái cùng thích cậu, một cô muốn giữ trinh tiết cho đến khi kết hôn, còn cô kia sẵn sàng làm tình thoải mái trước khi kết hôn, cậu sẽ chọn ai?

Người kia trả lời: Mình sẽ chọn cô chân dài, eo thon, mông to, ngực khủng.

(Chuyện bịa, chỉ để giải trí, nhân dịp chị em lên báo choảng nhau về chuyện tình dục trước hôn nhân.)

Tuesday, April 22, 2014

Đời sống nước Mỹ: Địa ngục ở phía sau tòa án

Tiêu đề do người dịch đặt, đây là bản lược dịch phần hai bài viết "Old Dogs and Hard Time" của nhà báo nổi tiếng Joe Bageant viết về tội phạm tình dục được lưu trữ tại trang Coldtype, trong phần này Joe Bageant giới thiệu thư của bạn đọc gửi đến cho ông từ khắp nước Mỹ, kể về cuộc sống của người thân sau khi bị kết án. Bản dịch hy vọng đem đến cho bạn đọc một cái nhìn chi tiết hơn về đời sống ở Mỹ.

1. Một cậu bé 10 tuổi bị giao cho Dịch Vụ Bảo Vệ Trẻ Em (CPS) vì cởi truồng đọ chim với cậu em trai 6 tuổi (chuyện đó chỉ xảy ra một lần khi cậu bé tới thăm bố -mẹ kế đã gọi điện báo CPS). Cậu bé bị buộc tội tấn công tình dục, phải hoàn thành tư vấn khủng hoảng, bị quản thúc và ghi tên vào danh sách kẻ tấn công tình dục cho đến khi cậu 23 tuổi. Cậu và mẹ bị đuổi khỏi căn hộ đang ở vì có tên trong danh sách những kẻ tấn công tình dục.

Cậu bỏ học ở năm lớp mười vì không thể chịu nổi sự châm chọc của bạn học. Mặc dù nhỏ tuổi nhưng ảnh và thông tin cá nhân của cậu vẫn bị công khai trên trang web về kẻ tấn công tình dục, như ảnh của những kẻ tấn công tình dục ở mọi lứa tuổi khác. Cậu không bao giờ hoàn thành giấc mơ được gia nhập Hải quân, và thường xuyên bị mất việc làm khi chủ phát hiện ra tiền án tấn công tình dục. Ở bất cứ nơi nào chuyển đến, cậu đều phải đăng ký lại như những kẻ tấn công tình dục khác. Một lần bố cậu chuyển nhà, và cậu không báo với tòa án, nên khi đi trình diện cùng với bố cậu bị bắt vì không đăng ký và phải ngồi tù 46 ngày cùng với những kẻ hiếp dâm bệnh hoạn và giết người. Tất cả những điều điên rồ đó xảy ra chỉ vì một hành động bình thường như của bất kỳ đứa trẻ nào khác KHI CẬU LÀ MỘT ĐỨA TRẺ.

Theo lời bà mẹ, cậu là một đứa bé lanh lợi, có nhiều triển vọng và trước đó chưa bao giờ có rắc rối. Hãy đối mặt với thực tế, khi một đứa trẻ ngây thơ muốn đọ chim với em của nó mà bị đối xử giống như một con quái vật chuyên hiếp dâm, thì có thể là chúng ta đã phản ứng thái quá đối với vấn đề tình dục trẻ em trong xã hội. 

2. Tôi sống trong khu vực giáp ranh ở Florida. Ở chỗ chúng tôi có trường hợp một phụ nữ/đứa trẻ 17 tuổi có con, một mình và không có bất cứ ai giúp đỡ. Đứa bé có dị tật bẩm sinh, có thể dẫn đến chết sơ sinh. Khi người phụ nữ gom đủ tiền để đưa đứa bé đến bác sĩ, chính quyền bang giữ đứa bé và phạt bà mẹ trẻ vì tội ngược đãi trẻ em. Tất cả các bác sĩ đều thề rằng đứa bé bị dị tật bẩm sinh. Sau ba tuần và một phiên tòa xét xử, chính quyền bang nhân từ trao trả đứa bé hấp hối cho người phụ nữ/đứa trẻ và nói rằng rất tiếc về điều đó. Hai ngày sau đứa bé chết.

3. Robert bị nhân viên tư pháp thanh thiếu niên đe dọa nếu không nhanh chóng hoàn thành điều trị thì sẽ bị đưa vào trung tâm giam giữ thanh thiếu niên. Cô ta còn nhấn mạnh thêm với Robert rằng cô ta làm thuê cho Wackenhut và khi làm việc ở đó đã được biết một nhóm thanh thiếu niên dồn một cậu bé nhà tắm và cưỡng hiếp cho đến khi ruột cậu ta lòi ra và chảy máu tới chết. Điều trị ở trung tâm giam giữ bao gồm cả tra tấn và các kỹ thuật điều chỉnh hành vi. Thậm chí cả nghe lén.

Robert bị buộc phải viết một “bản kê những điều lành mạnh” và một “bản kê những điều lầm lẫn”. Cậu phải đọc to những điều đó trước một máy ghi âm. Khi thức, cậu phải mở một túi chứa nước tiểu và đút dương vật vào đó. Các nhân viên nghe băng ghi âm để chắc chắn cậu đã bị kiềm chế. Có nghĩa là cậu đã làm chính xác mọi điều. Robert phải chịu đựng những hành hạ đó hàng tháng trời cho đến khi được về nhà. Sau đó là máy đo thể tích. Đó là một loại kiểm tra đối với những cậu bé lớn hơn được rời khỏi trung tâm. Một chiếc vòng với cảm biến được đeo vào dương vật cậu bé và nó cho biết biểu đồ về tinh dịch. Robert còn quá bé để bị kiểm tra kiểu đó, nhưng để được rời khỏi trung tâm nơi có hai cậu bé khác với một nhân viên giám sát. Điều đó là cần thiết vì một nhân viên đã bị một cậu gay da đen nêu tên và cáo buộc có quan hệ tình dục qua đường hậu môn và miệng với cậu ta trong nhà tắm của trung tâm nơi họ bị kiểm tra.

4. Khoảng một năm rưỡi trước đây, chị gái tôi và chồng cãi nhau. Chị ấy đi khỏi căn hộ. Nhưng sau đó chị ấy lái xe về nhà và ném một chiếc váy qua cửa sổ ra ngoài. Ở bên ngoài, chồng chị gọi cảnh sát. Chiếc váy không làm hỏng thứ gì hết, nó bị rách một lỗ chừng hai inch. Cảnh sát đưa lệnh bắt. Chị tôi bị cáo buộc nhiều tội, bao gồm gây mất trật tự, phá hoại, xâm phạm tư trang. Quan tòa thường hay đưa ra cáo trạng nhiều tội với hy vọng ít nhất một tội sẽ đúng, hoặc hy vọng rằng luật sư bào chữa sẽ đàm phán để nhận một tội.

Chị gái tôi nhận tội để tránh bị án tù. Chị ấy không đấu tranh chống lại cáo trạng. Chị ấy phải đến lớp học đắt đỏ về xâm phạm tư trang trong sáu tháng, tốn mất vài nghìn USD. Chị ấy cũng phải gặp nhân viên quản thúc và bị kiểm tra nước tiểu. Chị tôi không được phép sử dụng bất cứ loại ma túy hay đồ uống có cồn nào. Chị ấy bị kiểm tra ma túy ngẫu nhiên, cảnh sát bất ngờ xuất hiện ở nơi ở và yêu cầu cung cấp mẫu nước tiểu. Chị ấy cũng bị tước quyền sử dụng súng suốt đời. Và tất nhiên, giờ chị ấy đã có tiền án về tội xâm phạm tư trang, như vậy một nửa cơ hội nghề nghiệp của chị ấy đã biến mất. Tất cả diễn ra chỉ vì cuộc hôn nhân trở nên cay đắng, chị ấy ném một chiếc váy qua cửa sổ trên vòm cửa nhà mình trong lúc giận dữ và đau khổ, và ông chồng muốn chị có tiền án khi họ ly hôn. Hệ thống tư pháp của quốc gia này là một trò đùa. Pháp luật không có đạo đức, chỉ có cưỡng bức (bỏ tù, tiền án vân vân) chống đỡ cho nó.

5. Trong trường hợp đã được điều tra về việc cách ly con trai tôi và bạn nó hai khối nhà. Một nhân viên xã hội hỏi tôi có chú ý tới việc cách ly không. Tôi đã không chú ý tới. Cô ấy nói hoàn toàn là bình thường khi bị cách ly ở độ tuổi này và cô ấy không coi đó là vấn đề. Sau đó tôi được yêu cầu cách ly và nhận được bản sao một hồ sơ từ CPS vào năm 2005. Tập hồ sơ dầy vài inch. Phần tóm tắt về các sự kiện trong thời kỳ cách ly cho thấy Robert đã bị bắt gặp khi đang nằm phía trên một cô gái với quần tụt xuống; người ta kết luận rằng Robert đang cố gắng dụ dỗ một bé gái vào khu vực cách ly để thực hiện hành động tình dục bất hợp pháp. Vào tháng mười năm 2002, Robert mới có 9 tuổi rưỡi.

6. Tôi đã để ý thấy trên sổ của Trung Tâm Hướng Dẫn Trẻ Em (CGC) có danh sách ban giám đốc. Quan tòa và luật sư được chỉ định của tôi tại phiên tòa đều là thành viên của ban giám đốc. CGC có hợp đồng nuôi dưỡng chăm sóc lớn nhất nước. Đó là xung đột chủ yếu về lợi ích.

7. Thẩm phán hạt, người đã quyết định điều tra hai đứa con lớn nhất của tôi vài năm trước đây, đang bị Cục Quản Lý Tòa Án Bang (SCAO) điều tra về sai phạm hơn 876,000 USD trong quỹ Chăm Sóc Trẻ Em. Vị thẩm phán đó đã nghỉ hưu với lương hưu đầy đủ và người đóng thuế buộc phải trả lại những khoản tiền của bang. Tất cả đều được báo địa phương đưa tin.

8. Vào 27 tháng 12 năm 2007, con trai Eric của tôi phải vào tù. Nó bị buộc tổng cộng là 5 tội về “Dụ giỗ người nhỏ tuổi với sự trợ giúp của máy tính”. Khi đó con trai tôi 22 tuổi còn cô bé 15 tuổi. Chúng đã chat với nhau 18 tháng, chỉ CHAT thôi! Không có bất cứ mưu đồ nào, nó không tìm kiếm “nạn nhân” và nó không bao giờ biết cô gái sống ở đâu, chưa bao giờ gặp trực tiếp, nó chưa bao giờ chạm vào cô gái; nhưng vì nói điều sai trái khi online, nó bị tuyên án ba năm tù lao động khổ sai và ghi tên vào danh sách kẻ tấn công tình dục 25 năm. Câu hỏi là, sự trừng phạt đó có phù hợp với tội hay không? Nó không hề biết rằng chat là bất hợp pháp, cũng như bất cứ người nào nghe tôi kể chuyện.Tất nhiên, bang Lousiana phải làm đầy các nhà tù để nhận tiền ngân sách của chính phủ. Con trai tôi buộc phải nhận tội vì nó có thể phải chịu án 50 năm tù cho “tội” của nó. Đó là lần vi phạm đầu tiên, nó chưa bao giờ gặp rắc rối và luôn tuân thủ luật lệ. Eric vẫn ổn ở trong tù. Nó thường xuyên gọi điện khi có thể. Tù nhân chỉ có thể mua một loại thẻ điện thoại duy nhất từ một công ty duy nhất - nhà tù kiếm lợi từ việc đó. Nó mua mỳ ăn liền loại 1 USD một gói vì đôi khi vẫn cảm thấy đói sau khi ăn, nó có thể bỏ mỳ với nước ấm vào cốc và ăn tạm.

Friday, April 18, 2014

Đời gái Mỹ

Tiêu đề là do người dịch đặt, đây là bản lược dịch bài báo "Recalled to life" của nhà báo nổi tiếng Chris Hedges đăng trên tạp chí Coldtype số 84. Bài báo cho thấy cuộc sống của những người ở dưới đáy xã hội Hoa Kỳ. Họ chỉ sống cách địa ngục một bước chân, nhưng đó là điều mà tầng lớp giàu có muốn. Muốn hiểu rõ hơn, xin mời bạn đọc tiếp tục theo dõi bản dịch.

Cô tên là Christine Pagano. Cô sống cùng với cha dượng và mẹ là giáo viên tại một làng nhỏ ở phía bắc bang New Jersey. Một ngày, bạn học cùng lớp thú nhận với người cố vấn hướng nghiệp của trường học là đã ngủ với cha dượng của Pagano. Vụ việc trở thành scandal trong cộng đồng. Gia đình tan vỡ, Pagano buồn chán và hít heroin. Lúc đó cô mới 16 tuổi. Cô bỏ học đi làm để kiếm tiền hít, rồi cô được đưa đi cai nghiện vào năm 2007.

Sau khi cai nghiện cô sống ở khu nhà ở Brick, N. J. và cô gặp một người đàn ông mới ra tù cũng từng nghiện. Họ quyết định chung sống với nhau. Cô làm việc trong một quán ăn tối và kiếm được chứng chỉ trang điểm sắc đẹp. Cô cùng với bạn trai thuê một căn nhà và mua một chiếc xe hơi. Rồi cô có bầu, sau khi sinh cô ở nhà với con trai.

Họ chung sống trong sạch được 4 năm. Sau đó bạn trai của cô bí mật sử dụng thuốc có chứa ma túy. Anh ta đề nghị họ đi "mua bác sĩ" [chú thích: tức là trả tiền cho bác sĩ để có đơn thuốc, sau đó dùng đơn thuốc để mua thuốc ở hiệu thuốc] để có thuốc đem bán. Gia đình bạn trai cô có lịch sử nghiện ngập. Cha anh ta chết trong tù trên đảo Riker ở New York. Chị anh ta nghiện heroin và làm gái dưới trướng tú ông nổi tiếng thường được gọi là “Hoàng tử” ở New Jesey, gã lái chiếc xe Rolls-Roys và Cadillac màu trắng với vành xe bóng loáng, thảm để chân trắng tinh.

Cô và bạn trai bắt đầu dùng thuốc cùng nhau. Một tháng sau họ chuyển qua heroin vì nó rẻ hơn. Cô hít trong một tuần, và sau đó bạn trai chích heroin cho cô. Đó là lần đầu tiên cô biết đến cây kim. Bạn trai cô gọi cho chị gái và chị gái nói cho họ biết có thể mua heroin ở đâu. Chị gái của bạn trai cô sống ở trung tâm thành phố Jersey. Họ tới đó và ban đầu bán thuốc để mua heroin. Sau đó lượng heroin cần dùng trở lên quá lớn. Bố của con trai cô nói cô nên ra đứng đường với chị gái anh ta.

Cô nhập hội với chị gái của bạn trai, được biết đến dưới cái tên “Baby” trên đại lộ Tonnelle của thành phố Jersey, tuyến số 1 và số 9, ở đó có một chuỗi các nhà nghỉ. Pagano, vốn da trắng, mặc một chiếc váy ngắn ánh vàng và lấy tên là “Gucci”. Gái bán hoa trên đại lộ Tonnelle, gần với đường hầm Holland nối giữa thành phố Jersey với Manhattan, lấy 50 USD cho việc quan hệ bằng miệng và 100 USD cho quan hệ bình thường, nếu kéo dài hơn 10 phút thì khách hàng sẽ phải trả thêm tiền. Một giờ có giá 250 USD và qua đêm là 1,500 USD. Đối với các thương nhân phố Wall, giám đốc doanh nghiệp, chủ ngân hàng là khách hàng chính của gái làng chơi thì dường như tiền không bao giờ là vấn đề. Ví của họ luôn nhét đầy tiền mặt.

Phần lớn khách hàng có rất nhiều tiền bởi vì họ đến từ thành phố nên bạn trai cô nảy ra ý tưởng là nếu cô không muốn làm thì có thể đưa khách vào phòng, giả vờ như sẽ làm - anh ta sẽ đạp cửa xông vào và cướp tiền. Họ làm vậy vài lần cho đến khi cô không chú ý tới những gã đã bị cướp. Lần cuối cùng cô gặp lại chính gã mà cô đã cướp trong một đêm gần đấy và gã đánh cô nhừ tử.

Cô mất hai tuần để học được các mánh khóe trong nghề bán thân. Dần dần cô có khách hàng thường xuyên và học được kỹ năng thoát thân khi ở trên phố. Một số khách hàng muốn được chiều theo kiểu kì cục. Vài người yêu cầu cô quấn tã. Một số khác muốn được trang điểm và mặc quần áo phụ nữ. Cô thường xuyên chích heroin hay hút ma túy ngay khi cùng với khách hàng vào phòng khách sạn, vì rất nhiều khách sẽ dùng ma túy cùng với cô. Một số người thậm chí còn trả tiền cho cô để mua ma túy cho họ. Cô mở ngăn để găng tay ngay khi vào xe để biết tên và địa chỉ của khách. Cô kiếm thêm tiền bằng cách đe dọa khách hàng là sẽ gọi cho vợ của họ. Cô cũng học được những thứ cần phải tránh xa. Ở Jersey có một con đường khi người ta đi xuôi đại lộ Tonnelle. Nó được gọi là Industrial Way [hay có lẽ là Industrial Drive]. Đó là khu công nghiệp. Gái điếm được đưa tới đó thường bị cưỡng hiếp. 

Một đêm thuận lợi Pagano kiếm được 600 -700 USD. Một đêm kém may mắn cô kiếm được 100 USD. Cô kiếm được nhiều tiền nhất khi trời mưa hoặc có tuyết rơi. Cô mua heroin sau đêm làm việc-cô và bạn trai tốn 500 USD một ngày cho heroin- cô mua của một gã có tên là “Kiss”. Kiss sẽ đến bất cứ khi nào khi cô gọi bởi vì anh ta biết sẽ kiếm được 500 USD”. Cô phải lái xe về nhà, thường là khoảng 4:30 sáng và chích cùng với bạn trai. 

Cảnh sát là khách hàng thường xuyên của gái điếm, phần lớn không chịu trả tiền. Một số đe dọa bắt giam cô nếu cô không phục vụ miễn phí. Cảnh sát sẽ tống gái điếm vào xe làm như là bắt giữ và sau đó sẽ nói với gái điếm: "Nếu mày muốn được thả thì hãy thổi kèn cho tao!". Rồi cô trở nên thông minh hơn, cô bảo cảnh sát đưa cô vào nhà giam bởi vì họ không thể làm vậy. Chả có gì trên băng ghi hình cả. Cảnh sát không thể nói gì hết. Lần đầu tiên cô bị cưỡng hiếp là bởi một cảnh sát ở Elizabeth. Cô và hắn ở ghế sau xe cảnh sát. Hắn trả tiền cho cô. Sau đó đấm vào mặt cô và giật lại tiền. Hắn rút súng ra và nói cô phải làm bất cứ điều gì hắn muốn. Hắn gí súng vào bộ phận sinh dục của cô. Hắn nói sẽ kéo cò súng nếu cô không làm điều hắn yêu cầu. Hắn gọi cô bằng đủ các loại tên. Hắn bắt cô tự gọi mình bằng đủ các loại tên-một con điếm bẩn thỉu. Thậm chí hắn bắt cô nói rằng cô bị bệnh AIDS”. 

Gã cảnh sát duy nhất mà cô nhớ tên kể từ hồi đó là một cảnh sát thành phố Jersey. Mọi người gọi hắn là Barney, cô không biết đó có phải là tên thật của hắn không. Hắn trông giống như Barney [Rubble, một nhân vật biếm họa]. Đó là đầu tiên cô bị bắt vì làm gái điếm. Lý do duy nhất mà hắn bắt cô là vì cô đứng cạnh Kristen. Cô ấy đã bị quen mặt. Khi cảnh sát đưa họ về đồn thì đó đã là lần thứ 39 Kristen bị bắt. Cảnh sát đã vỗ tay khi cô ấy được đưa vào. Tất cả mọi người đều biết cô ấy là ai.

Cô làm gái trong 9 tháng. Cô cầu xin bạn trai giúp cô thoát khỏi đường phố. Anh ta đi cướp ngân hàng. Anh ta vào một ngân hàng ở thành phố Jersey với ba lô và nói rằng anh ta có bom. Anh ta không che mặt. Anh ta lấy 570 USD ở quầy. Anh ta bị bắt một tháng sau đó khi FBI, cảnh sát bang và cảnh sát trưởng đạp cửa xông vào nhà lúc 5:30 sáng. Anh ta lãnh án 9 năm trong nhà tù liên bang có cấp độ an ninh tối đa ở Lewisburg, Pa.

Cô gửi con trai về sống với mẹ cô. Cô chuyển đến ở một thời gian với chị gái của bạn trai, Baby, ở thành phố Jersey. Cô trở thành vô gia cư, ngủ trong các cửa hàng hoa bị bỏ hoang. Nhu cầu về ma túy của cô tăng vọt. Cô thức liên tục 6-7 ngày mỗi lần. Cô tiếp khoảng 20 khách hàng mỗi ngày. Cuối cùng, cô được gửi đi cai nghiện. Cô lại hồi phục. Cô gặp một người đàn ông trong chương trình. Anh ta tái phạm hai tuần sau đó và phải vào tù. Cô bắt đầu uống rượu cùng với mẹ của bạn trai. Vài gã đưa cho cô ‘dog-food’. Và cô hỏi ‘dog-food là gì?’. Cô chưa bao giờ nghe thấy từ ấy. Đó là heroin. Cô say và đi theo kẻ bán heroin. Cô tái nghiện. 

Cô bắt đầu đi xe bus từ Williamstown, N.J., nơi cô sống, tới thành phố Atlantic để bán dâm và mua ma túy. Cô bị bắt. Sau khi được thả cô quyết định chuyển tới Camden. Camden là nơi những kẻ nghiện ngập ở thành phố Atlantic mua ma túy. Giá heroin ở Camden là 10 USD/túi và ở thành phố Jersey là 6 USD/túi, nhưng heroin ở Camden phê hơn. Camden là một trong những thành phố nghèo nhất và có tình trạng tội phạm cao nhất nước. Dân số giảm từ 120,000 vào năm 1950 xuống 80,000 hiện nay do các cơ sở chế tạo dời đi nơi khác. Nguyên cả khối nhà bị bỏ hoang. Có khoảng 1500 tòa nhà bị bỏ không. Mái nhiều dãy nhà, trạm xăng, cửa hiệu, kho hàng bỏ không đã bị sụp. Nền các tòa nhà bị ngập nước. Dây điện bằng đồng, cửa kim loại, lò sưởi và đường ống nước đã bị những kẻ hôi của tháo ra để bán cho các bãi vật phế liệu khổng lồ nằm dọc theo bờ sông Delaware. Có khoảng 175 chợ trời mua bán ma túy trong thành phố. Gái điếm, thường là người nghiện da trắng, tụ tập trên góc phố và gần lối ra chính của đường cao tốc đa làn xuyên qua trung tâm Camden.

Lần đầu tiên Pagano đi xe bus tới Camden, cô bước tới chỗ người đầu tiên cô thấy khi đến trung tâm vận chuyển Walter Rand và hỏi: “Cô bán cái lỗ trôn ở đâu quanh đây vậy?”. Cô được hướng dẫn đi tới Broadway. Cô không bao giờ trở về nhà. Camden, mặc dù vậy, không phải là thành phố Jersey hay Atlantic. Khách hàng của cô không phải là những doanh nhân giàu có hay quản lý ở phố Wall, mà là những kẻ nghiện ngập. Cô không thể kiếm được tiền như trước kia. Đám phụ nữ ở trên phố sẵn sàng quan hệ bằng miệng để lấy 5 USD. Sự nghèo khổ thật kinh khủng. Người ta rút súng chỉ để cướp 5 USD. Cô giảm giá, sẵn sàng quan hệ bằng miệng để lấy 20 USD. Và cô thấy khách hàng không chịu sử dụng bao cao su.

Cô gặp một người đàn ông có tên là E-frie, người mới mãn hạn 18 năm tù. Anh ta đưa ma túy cho cô để được làm tình. Anh ta nghiện rượu nặng và hút cần sa. Anh ta chế nhạo cô là con nghiện và thường đánh cô, đẩy cô ngã xuống cầu thang. Cô sống lang thang trên đường phố, ở bất cứ nơi nào, trong các tòa nhà bỏ hoang. Phần lớn đồ đạc cô giấu ở trung tâm Camden. Cô đào một cái hố ở sân sau và chôn đồ đạc xuống đó. Cô đưa thông tin cá nhân lên Internet để kiếm khách hàng. Sau đó cô bị cưỡng hiếp khoảng 20 lần. 

Lần cuối cùng cô bị cưỡng hiếp là ở phố Pine gần Off Broadway [Lounge]. Có vài bụi cây ở đó. Một gã trả 20 USD để được quan hệ bằng miệng. Nhưng khi họ đi vào bụi cây, hắn rút ra một con dao. Hắn nói nếu cô la lên thì sẽ giết cô. Khi cô chống cự thì gã đâm cô. Hắn định đâm vào bộ phận sinh dục của cô nhưng chệch sang bắp đùi. Cô nói với hắn là không cần phải làm vậy, hắn có thể làm tốt hơn. Cô được biết là hắn và bạn gái cãi nhau và cô ta không ngủ với hắn, và ai đó phải ngủ với hắn đêm nay. Hắn bắt cô xem phim khiêu dâm trên điện thoại. Cô bị chảy máu nhiều, nằm trên một tấm kính và bị vài mẩu kính nhỏ đâm vào lưng. Sau đó cô tìm cách thoát thân. Cô hỏi hắn có thể tạm ngừng một chút để hút thuốc lá được không. Hắn tạm ngừng. Cô bảo hắn bỏ dao xuống bởi vì cô sẽ nghe lời hắn. Hắn cắm dao xuống đất. Hắn nói, “Giờ thì mày biết tao có thể rút dao ra bất cứ lúc nào”. Hắn bắt cô liếm lỗ đít. Khi hắn quay người và nói cô làm điều đó thì cô đẩy ngã hắn. Cô bỏ chạy trần truồng trên phố. Không có cảnh sát nào quanh đó. Một người đi ngang qua đưa cho cô chiếc áo sơ mi để che thân. Bốn tuần tiếp theo cô lang thang ngoài phố, cho tới khi một thám tử tư được mẹ cô thuê tìm thấy cô vào tháng 12 năm 2012.

Panago có lệnh bắt giữ nên thám tử dẫn cô vào nhà giam, nhưng tình trạng sức khỏe của cô quá tệ nên nhà tù từ chối tiếp nhận. Cô nằm viện hai tuần. Cô được đưa tới chương trình điều trị bằng methadone, mẹ cô phải thanh toán 20,000 USD. 

Hiện giờ, cô sống trong một căn hộ nhỏ, ở tuổi 31, với bạn cùng phòng, người đã cắt cơn nghiện và là vũ công. Cô làm việc cả ngày trong cửa hàng bán bánh và đồ ăn. Cô có một chiếc xe cũ. Cô không bao giờ kiếm được việc làm tốt. Cô sẽ không bao giờ hạnh phúc hơn trong đời mình. Cô có bạn trai mới tên là Jose, và mùa hè này cô giành lại được quyền nuôi con.

Người nghèo khổ ở Hoa Kỳ thường nhận được một cơ hội duy nhất. Sau đó nó qua đi. Những người từng trên đường phố với Pagano ở Camden hầu như sẽ không bao giờ có một thám tử tư cứu họ, hay có một bà mẹ trả tiền cai nghiện cho họ. Phần lớn sẽ sống, chịu đựng và chết trong phạm vi vài khối nhà. Không công ăn việc làm. Không hy vọng. Không sự giúp đỡ. Không lối thoát. Họ lãng quên sự thất vọng trong rượu hoặc ma túy. Nếu họ thoát ra, như Pagano, xiềng xích của quá khứ vẫn bám lấy họ. Không ai muốn thuê họ làm việc. Chủ nhà không cho họ thuê nhà. Đại lý bất động sản không bán nhà cho họ. Ngân hàng và công ty về thẻ tín dụng sẽ không cấp tín dụng cho họ. Họ không bao giờ có đủ tiền. Họ sống cách địa ngục chỉ một bước chân. Và họ biết địa ngục là như thế nào. Đó là điều mà các chủ ngân hàng, nhà đầu cơ tài chính, những gã lái xe hơi sang trọng và sống trong căn hộ trị giá nhiều triệu USD ở ngoại ô Mendham, Chatham, và Short Hills của New Jersey muốn, những gã đó đã trả tiền để được ngủ với Christine Pagano trong chuyến đi đêm trước khi về nhà với vợ. Địa ngục của người nghèo là thiên đường của họ.

Wednesday, March 5, 2014

Lời thú tội của một con chiên

Một con chiên xưng tội với cha xứ:

- Thưa cha con đã phạm phải một tội lỗi vô cùng ghê ghớm.

Cha xứ từ tốn:

- Con hãy kể về tội lỗi đó đi.

Con chiên nói tiếp:

- Thưa cha, hôm đó chúng con theo cha đi biểu tình. Kế hoạch là một người bắt nhịp "Một, hai, ba!", sau đó tất cả sẽ cùng hô "Tự do tôn giáo!". Tình cờ thế nào con lại đứng cạnh một cô gái trẻ mặc một cái áo khoét cổ sâu khoe nguyên bộ ngực căng tròn và trắng muốt với cây thánh giá có hình chúa chịu nạn nằm ngay giữa khe ngực. Mỗi khi cô ấy thở, gò ngực phập phồng thì dường như chúa chịu nạn cũng phải rung lên...

Con chiên ngừng lại, cha xứ liền hỏi:

- Ngắm nhìn cái đẹp đâu phải là tội lỗi? Ta chưa thấy tội lỗi của con đâu cả.

Con chiên trả lời:

- Vâng thưa cha, đó là đoạn sau. Con bị bộ ngực ấy hút mất hồn, nên khi người ta bắt nhịp "Một, hai, ba!" thì con đã buột miệng hô: "Vú to!". Con xin sám hối tội lỗi của mình.

Cha cố nhỏ nhẹ:

- Nhân danh đức chúa trời, ta tha tội cho con vì con đã biết ăn năn sám hối.

Con chiên làm dấu rồi đứng dậy định ra về thì cha cố gọi lại:

- Này, con có số điện thoại của cô gái ấy không?

(Chuyện bịa, chỉ để giải trí)