Wednesday, October 30, 2013

Dân chủ ở xứ thiên đường

Một dân chủ cuồng tín được về với chúa trời. Dân chủ thấy chúa trời liền hỏi ngay:
- Thưa cha, ở đây có tự do ngôn luận không?

Chúa trời trả lời:
- Có chứ, muốn nói gì cũng được. 

Dân chủ lại hỏi tiếp:
- Thưa cha, ở đây có tự do biểu tình chống chính quyền không?

Chúa trời trả lời:
- Có chứ, con có thể biểu tình thoải mái, kể cả biểu tình chống lại ta.

Dân chủ hớn hở làm biểu ngữ, hô hào mọi người đi biểu tình. Một lúc sau, dân chủ mặt mày ỉu xìu quay lại.

Chúa trời liền hỏi:
- Con sao vậy?

Dân chủ nói:
- Thưa cha, tại sao ở đây không có công an vậy?

Chúa trời ngạc nhiên:
- Sao con lại cần có công an vậy?

Dân chủ mới nói tiếp:
- Thưa cha, biểu tình mà không có công an, không có ai bị bắt bớ thì báo đài quốc tế cũng không đến chụp ảnh đưa tin, vậy thì biểu tình làm gì.

(Chuyện bịa, chỉ nhằm mục đích giải trí)

Thursday, October 24, 2013

Bản chất của phong trào dân chủ

Nếu nhìn vào những người tham gia vào phong trào dân chủ thì thấy phần lớn là những ông nguyên, bà cựu, trí thức, tiểu thương, chủ doanh nghiệp nhỏ, thị dân thành thị. Những người đó đại diện một thành phần trung gian trong xã hội, họ đại diện cho tầng lớp tiểu tư sản, cái tầng lớp mà một mặt sở hữu tư bản nhưng mặt kia lại phải tự mình lao động kiếm miếng ăn. Thế nên một mặt họ mang đòi hỏi quyền sở hữu thiêng liêng phải được tôn trọng, nhưng phía bên kia thì họ lại ca ngơi sự thần thánh của lao động. Cửa hàng mặt phố của họ không ai được đụng tới, nhưng họ vẫn xun xoe với bất cứ viên cảnh sát nào để được lấn chiếm vỉa hè phía trước. Lao động của họ là thiêng liêng nhưng của con bé mười hai tuổi giúp việc lại là chuyện ban ơn của cho những kẻ nghèo khó. 

Sống trong cái trạng thái mà các lợi ích giai cấp khác nhau xoắn xít vào nhau, mài mòn nhau đi, điều đó làm cho họ ảo tưởng rằng dung hòa các giai cấp khác nhau, và vì thế họ đứng trên mọi đối kháng giai cấp. Những người dân chủ cho rằng đối lập với họ là một tầng lớp đặc quyền đặc lợi: những quan chức tha hóa, đám cảnh sát ăn hối lộ, doanh nghiệp nhà nước ăn bám. Họ cùng với bộ phận dân cư còn lại hợp thành nhân dân. Mặc dù nếu có cơ hội thì họ vẫn chạy chọt cho con mình một chân cán bộ địa chính xã để phục vụ nhân dân tốt hơn chứ không phải để kiếm tiền làm sổ đỏ. Mặc dù thỉnh thoảng họ có bạt tai con bé giúp việc mười hai tuổi vì tội chậm chân thì đó cũng chẳng phải là bạt tai nhân dân đâu, đó là dạy cho nó khôn ra thôi. Cái mà họ bảo vệ là quyền của nhân dân, chỉ có họ mới là đại diện chính đáng cho lợi ích của nhân dân. Chính vì vậy nên khi đấu tranh với tầng lớp đặc quyền đặc lợi họ không cần phải biết tới tình cảnh và lợi ích, tâm tư, nguyện vọng cũng như sức mạnh khác nhau của các giai cấp khác nhau trong xã hội. Chiến sĩ dân chủ hôm trước có thể tuyên bố không muốn chung vai sát cánh với đám dân kiện cáo đất đai ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng vì đám đó chỉ cần kiện xong là về nhà, không quan tâm gì đến dân chủ nhân quyền, thì hôm sau chính họ sẽ chường mặt ra đó chụp ảnh với dân oan và hùng hồn tuyên bố với chiến hữu rằng ai chưa gặp dân oan thì chưa thấu hiểu hết tình trạng bi thảm của nhân dân. Họ cũng không cần phải xem xét các phương tiện phục vụ cho hoạt động của bản thân bởi vì lời nói của họ là chân lý của nhân dân, mà chân lý của họ chỉ cần có cái laptop made in china là phát tán được ngay, khi chân lý được đưa ra thì tất cả mọi người phải nghe theo. Nhân quyền là thiêng liêng, tổ quốc là thiêng liêng, tự do là thiêng liêng, dân chủ là thiêng liêng, thế nên cấm chỉ trích người yêu nước cho dù người yêu nước có bán hàng "Made in Vietnam" nhưng nhập từ Trung Quốc, cho dù người yêu nước có mặc áo phông in chữ "No_U" nhưng vải may áo được dệt ở Thâm Quyến! Họ cho rằng chỉ cần xông ra đường hô khẩu hiệu "Tự do", Dân chủ", "Nhân quyền", "Tổ quốc" là nhân dân sẽ đi theo họ, trăm người rồi nghìn người, rồi hàng triệu người sẽ cùng nhau nhảy bổ vào đám áp bức trong một cuộc cách mạng sắc màu rực rỡ có đài BBC tường thuật trực tiếp.

Nhưng hóa ra lợi ích của họ chẳng được ai quan tâm đến, họ vẫn phải nhọc công đi block những comment chỉ trích họ mỗi ngày, vẫn miệt mài gửi thư đề nghị này nọ có thu thập chữ ký hay đơn tố cáo khẩn cấp mà chẳng ai thèm quan tâm, vẫn ồn ào về những vụ áp bức nóng hổi trên báo chí mà phần lớn sau đó được phát hiện là bị tường thuật sai lệch. Họ vẫn xông ra đường, nhưng số lượng ngày càng giảm đi. Lực lượng của họ cứ rơi rụng dần vì trốn thuế hay quan hệ tình dục với trẻ vị thành niên mà có lẽ là không xài tới hai bao cao su. Sau mỗi hoạt động vớ vẩn nào đó thì việc đầu tiên mà họ làm là quay ra chửi bới cãi vã lẫn nhau thậm chí còn hăng hái hơn đấu tranh cho dân chủ, kẻ nào cũng coi chân lý thuộc về mình. Những người hùng dân chủ của họ vẫn trả lời khoa trương ầm ĩ trên báo nước ngoài về sự những chiến công mà phần lớn là tự tưởng tượng ra và được tô điểm bằng đủ các trò láu cá câu view kiểu showbiz. Tất cả những thất bại ấy đều là tại bọn dư luận viên đã chia rẽ họ với nhân dân, là do dân trí quá thấp nên không hiểu quyền của mình thậm chí không hiểu được hiểm họa bá quyền Trung Hoa nguy hiểm chừng nào.

Cùng lúc ấy, cách nửa vòng trái đất, trong những tiệm móng tay, tiệm cafe Lú, những công dân Mỹ gốc Việt đang mơ màng chợt nhớ rằng rằng có lúc mình từng là nghị sĩ, tướng tá, bộ trưởng thế mà giờ đây đang làm part-time job và ăn trợ cấp xã hội. Họ lật đật mở mạng Palktalk tìm chiến hữu cũ để trút bầu tâm sự thì bắt gặp ngay một đám kêu gào dân chủ nhân quyền từ quê nhà nghèo đói USD. Thế nên phải cấp tốc hòa giải dân tộc, để lực lượng yếu đuối trong nước được tiếp thêm sức mạnh từ những người con ưu tú đang xa xứ. Chỉ có những đứa con đang lưu vong ở xứ sở văn minh nhất thế giới ấy, nơi mà dân chủ và nhân quyền là giá trị phổ quát của toàn nhân loại được thực hành mỗi tuần bằng cách biểu tình chống cộng trước cửa hàng của những đứa nào mình ghét, mới có đủ USD và sức mạnh chân lý để vực dậy phong trào.

Dù sao thì người dân chủ vẫn cứ đứng về phe nước mắt, hôm nay họ đứng về phía những người dân oan mất đất, nhưng nếu ngày mai họ biết rằng đó là người nhà của những quan chức tha hóa được đưa ra để tạo sức ép buộc doanh nghiệp trả tiền bồi thường cao hơn thì họ vẫn sẽ đứng về phía dân oan đang than khóc. Dù sao thì lợi ích của nhân dân vẫn là tối cao. Dù sao những người dân chủ khi thất bại nhục nhã nhất thì vẫn ngẩng cao đầu bước đi với niềm tin ngây thơ rằng họ nhất định sẽ có ngày chiến thắng, không phải quan điểm của họ đã lạc hậu, không phải lực lượng của họ không đủ khả năng lãnh đạo xã hội, mà chân lý là chân lý và xã hội nhất định sẽ đi đến chỗ ấy. 

Sunday, October 20, 2013

Tại sao Gaddafi phải chết?

A: Này, cậu biết tại sao Gaddafi lãnh tụ của Libya phải chết không?

B: Ờ, tôi đọc báo thấy nói hắn phạm tội diệt chủng hay sử dụng vũ khí hủy diệt gì đó.

A: Toàn chuyện nhỏ như con muỗi, thời nay đâu ai thèm quan tâm. Hắn chết vì đã xúc phạm, đã sỉ nhục rất nhiều quan chức quân sự cấp cao của nhiều nước trên thế giới.

B: Chuyện này lạ nhỉ, tôi chưa nghe thấy bao giờ. Cậu nói rõ hơn chút được không?

A: Thế này nhé, hắn cầm đầu quân đội một nước suốt mấy chục năm, tiếp đón bàn việc đại sự với không biết bao nhiêu là đại nguyên soái, nguyên soái, thượng soái, thiếu soái, đại tướng, thượng tướng, trung tướng, thiếu tướng...các nước từ to đến nhỏ trên thế giới, thế mà hắn chỉ đeo lon đại tá quèn.

B: Ừ nhỉ, nhưng vậy có sao đâu?

A: Sao lại không? Những vị đại nguyên soái, nguyên soái, thượng soái, thiếu soái, đại tướng, trung tướng, thiếu tướng... sao đeo lệch cả vai ấy, đến tay lon ton chạy việc vặt của họ có khi cũng ngấp nghé hàm tướng, phải bàn việc quân sự cấp quốc gia với một tên đại tá quèn, còn gì sỉ nhục, còn gì xúc phạm họ hơn thế nữa. Vậy nên họ mới nuôi mối hận bị hạ nhục ấy trong lòng, gặp cơ hội thuận lợi là họ cho tay Gaddafi ấy đi đứt luôn.

B: Ừ nhỉ, tay Gaddafi ấy ngu thật đấy. Tôi mà có quyền như hắn thì đến thằng lính nấu bếp tôi cũng phong hàm tướng hàm soái luôn, chả dại gì mà đi đắc tội với mấy ông tướng.

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)

Thursday, October 17, 2013

Vũ khí hủy diệt hàng loạt

Hồi Mỹ lấy cớ Iraq có vũ khí hạt nhân để đưa quân vào đánh chiếm, có một chuyện cười thế này được phổ biến trên thế giới.

Một lần, Saddam mời Bush đến Bagdad để đàm phán về việc xử lý vũ khí hạt nhân. Bush được mời ngồi đối diện với Saddam, trên bàn phía Saddam có một cái nút màu đỏ. Cãi nhau chán chê một hồi, Saddam bèn nhấn nút một cái, tức thì xuất hiện một cánh tay tát vào mặt Bush một phát. Bush vừa đau vừa tức nhưng vẫn ngồi lại cãi nhau tiếp. Một lúc sau, Saddam lại nhấn nút, Bush liền lấy tay che mặt, nhưng dưới gầm bàn xuất hiện một bàn chân đạp vào ống đồng Bush một cái rất mạnh. Bush đau lắm nhưng vẫn tiếp tục ngồi lại. Một lúc sau, Sadam lại nhấn nút. Bush liền lấy tay che mặt còn hai chân thì co lên, nhưng dưới gầm bàn xuất hiện một bàn chân đạp thẳng vào hạ bộ Bush. Bush đau quá liền nói với Saddam tạm dừng đàm phán và mới Saddam đến Washington đàm phán tiếp.

Tại Washington, Saddam được mời vào bàn ngồi đối diện với Bush, trên mặt bàn phía Bush cũng có một cái nút màu đỏ. Tranh cãi một hồi, Bush liền nhấn nút, Saddam nhanh nhẹn né đầu sau, nhưng không có gì xảy ra. Một lúc sau Bush lại nhấn nút, Saddam liền co hai chân lên, vẫn không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau Bush lại nhấn nút, Saddam liền nhảy lên khỏi ghế, nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Saddam liền chào và  mời Bush đến Bagdad đàm phán tiếp.

Bush bò lăn ra bàn cười sặc sụa, cười mãi không thôi. Saddam ngạc nhiên hỏi Bush cười cái gì vậy. Bush lại cười sặc sụa, cười chảy nước mắt, cười lăn xuống đất, mãi mới gượng dậy được và hỏi Saddam: "Bagdad nào vậy?"

Chính quyền Mỹ dưới thời Obama cũng đang viện cớ về vũ khí hóa học để đem quân đánh Syria. Chuyện cũ đọc lại không hẳn là không có lý do. 

Sunday, October 13, 2013

Tù nhân lương tâm

Một lần, một nhóm các nhà hoạt động nhân quyền gặp nhau trong tù, họ quyết định bầu ra thủ lĩnh. Có ba người tự ứng cử.
Người thứ nhất nói: Tôi, tù nhân lương tâm, án 20 năm.
Cả nhóm cùng vỗ tay hoan hô.
Người thứ hai nói: Tôi, tù nhân lương tâm, án 30 năm.
Cả nhóm cùng vỗ tay hoan hô to hơn.
Chỉ còn lại một ứng viên, tất cả cùng quay sang nhìn hồi hộp. 
Anh này lúng túng: Tôi thì 10 năm.
Tất cả đều tỏ vẻ thất vọng.
Anh kia vội vã nói tiếp: Xin lỗi, tôi nói nhầm sang tuổi của bạn gái tôi.
(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)

Saturday, October 5, 2013

Một chút suy ngẫm về thời cuộc

Cách đây gần một thế kỷ, trong tiểu luận "The Problem of China" triết gia nổi tiếng Bertrand Russel đã viết rằng, Trung Quốc đứng trước ba sự lựa chọn: trở thành nô lệ của một hay nhiều nước phương tây, trở thành nô lệ của Nhật Bản, hay tự giành lấy sự độc lập.

Gần một thế kỷ sau Trung Quốc không những trở thành một quốc gia độc lập mà còn thách thức trật tự kinh tế mà các quốc gia phương Tây đang thiết lập trên toàn cầu. Về cơ bản Trung Quốc là một phần của cái trật tự kinh tế đó, với vai trò là nơi cung cấp hàng hóa giá rẻ với quy mô khổng lồ cho cả thế giới và tiêu thụ các sản phẩm công nghệ của phương Tây, nhưng Trung Quốc không cam chịu cái vị thế đó mãi. Họ tìm cách phát triển các lĩnh vực sản xuất công nghệ cao, để làm được điều đó họ đã ngăn chặn các công ty đa quốc gia tham gia vào thị trường 1,2 tỷ dân và hỗ trợ các doanh nghiệp bản địa. 

Một thị trường tiêu thụ hàng công nghệ khổng lồ bị đặt ra ngoài tầm kiểm soát, đó là điều không thể chấp nhận được đối với các doanh nghiệp đa quốc gia. Chính vì vậy nước Mỹ với tất cả sức mạnh của mình cần phải vãn hồi trật tự, cần phải dạy cho Trung Quốc biết tôn trọng trật tự toàn cầu. 

Với các nước nhỏ thì Mỹ có thể lu loa về nhân quyền, diệt chủng hay vũ khí hủy diệt rồi đưa quân đội của mình hoặc của các quốc gia đánh thuê vào để khai hóa văn minh, nhưng với một nước lớn có vũ khí hạt nhân và quyền phủ quyết tại Hội đồng Bảo An Liên Hợp Quốc như Trung Quốc thì việc can thiệp trực tiếp không đơn giản như vậy, thậm chí hoàn toàn có thể trở thành thảm họa toàn cầu.  

Vậy là muốn dạy cho Trung Quốc một bài học thì Mỹ phải tạo ra một cuộc chiến giữa Trung Quốc với một nước nào đó yếu hơn nhưng không được quá yếu. Nước đó phải yếu hơn để Trung Quốc có thể thắng, vì nếu Trung Quốc thua thì sẽ không còn ai cung cấp hàng hóa giá rẻ, nhưng nước đó cũng phải đủ sức kéo dài cuộc chiến một thời gian nhất định đủ để làm suy yếu Trung Quốc. Sau khi cuộc chiến đó kết thúc, Trung Quốc dù có thắng thì sức mạnh cũng giảm đi, không còn đủ sức đối đầu với các doanh nghiệp phương Tây và buộc phải chấm dứt khát vọng đi theo con đường riêng.

Chính lý do đó khiến Mỹ cần phải thu hút Việt Nam vào quỹ đạo của mình và kích động Việt Nam đối đầu với Trung Quốc. Một cuộc chiến giữa Trung Quốc và Việt Nam với sự hỗ trợ của Mỹ sẽ kéo dài nhiều thập kỷ và hủy hoại sức mạnh của Trung Quốc. Không khó khăn gì để nhận ra chiến lược của Mỹ, Trung Quốc đang nỗ lực để vô hiệu hóa nó, một mặt họ tìm cách trung lập hóa Việt Nam, mặt khác họ tìm mọi cách đe dọa để Việt Nam không đối đầu với họ. 

Giờ đây Việt Nam đang đứng trước ba sự lựa chọn chiến lược: lệ thuộc vào Trung Quốc, lệ thuộc vào Mỹ, hay nắm lấy cơ hội lịch sử này để trở thành một cường quốc độc lập. Nhiều thế kỷ trước đây, các bộ tộc du mục người Arab nhỏ bé nghèo nàn sống lang thang dọc theo con đường thương mại từ Đông sang Tây đã khéo léo lợi dụng cuộc chiến giữa đế quốc La Mã và đế quốc Ba Tư để xây dựng lên đế quốc Arab Hồi giáo hùng mạnh, sau đó quay lại thôn tính phần lớn lãnh thổ của hai đế quốc kia. Nhiều người sẽ tự hỏi tại sao người Arab có thể làm được điều đó khi trong tay họ chỉ là một xã hội lạc hậu nghèo nàn, câu trả lời là họ làm được điều đó vì họ đã dùng sức mạnh của hai đế quốc lớn nhất thế giới làm đòn bẩy cho mình. Họ không chỉ dùng sức mạnh của mình mà còn dùng sức mạnh của lịch sử để tiến lên.