Showing posts with label Nghiện. Show all posts
Showing posts with label Nghiện. Show all posts

Friday, April 18, 2014

Đời gái Mỹ

Tiêu đề là do người dịch đặt, đây là bản lược dịch bài báo "Recalled to life" của nhà báo nổi tiếng Chris Hedges đăng trên tạp chí Coldtype số 84. Bài báo cho thấy cuộc sống của những người ở dưới đáy xã hội Hoa Kỳ. Họ chỉ sống cách địa ngục một bước chân, nhưng đó là điều mà tầng lớp giàu có muốn. Muốn hiểu rõ hơn, xin mời bạn đọc tiếp tục theo dõi bản dịch.

Cô tên là Christine Pagano. Cô sống cùng với cha dượng và mẹ là giáo viên tại một làng nhỏ ở phía bắc bang New Jersey. Một ngày, bạn học cùng lớp thú nhận với người cố vấn hướng nghiệp của trường học là đã ngủ với cha dượng của Pagano. Vụ việc trở thành scandal trong cộng đồng. Gia đình tan vỡ, Pagano buồn chán và hít heroin. Lúc đó cô mới 16 tuổi. Cô bỏ học đi làm để kiếm tiền hít, rồi cô được đưa đi cai nghiện vào năm 2007.

Sau khi cai nghiện cô sống ở khu nhà ở Brick, N. J. và cô gặp một người đàn ông mới ra tù cũng từng nghiện. Họ quyết định chung sống với nhau. Cô làm việc trong một quán ăn tối và kiếm được chứng chỉ trang điểm sắc đẹp. Cô cùng với bạn trai thuê một căn nhà và mua một chiếc xe hơi. Rồi cô có bầu, sau khi sinh cô ở nhà với con trai.

Họ chung sống trong sạch được 4 năm. Sau đó bạn trai của cô bí mật sử dụng thuốc có chứa ma túy. Anh ta đề nghị họ đi "mua bác sĩ" [chú thích: tức là trả tiền cho bác sĩ để có đơn thuốc, sau đó dùng đơn thuốc để mua thuốc ở hiệu thuốc] để có thuốc đem bán. Gia đình bạn trai cô có lịch sử nghiện ngập. Cha anh ta chết trong tù trên đảo Riker ở New York. Chị anh ta nghiện heroin và làm gái dưới trướng tú ông nổi tiếng thường được gọi là “Hoàng tử” ở New Jesey, gã lái chiếc xe Rolls-Roys và Cadillac màu trắng với vành xe bóng loáng, thảm để chân trắng tinh.

Cô và bạn trai bắt đầu dùng thuốc cùng nhau. Một tháng sau họ chuyển qua heroin vì nó rẻ hơn. Cô hít trong một tuần, và sau đó bạn trai chích heroin cho cô. Đó là lần đầu tiên cô biết đến cây kim. Bạn trai cô gọi cho chị gái và chị gái nói cho họ biết có thể mua heroin ở đâu. Chị gái của bạn trai cô sống ở trung tâm thành phố Jersey. Họ tới đó và ban đầu bán thuốc để mua heroin. Sau đó lượng heroin cần dùng trở lên quá lớn. Bố của con trai cô nói cô nên ra đứng đường với chị gái anh ta.

Cô nhập hội với chị gái của bạn trai, được biết đến dưới cái tên “Baby” trên đại lộ Tonnelle của thành phố Jersey, tuyến số 1 và số 9, ở đó có một chuỗi các nhà nghỉ. Pagano, vốn da trắng, mặc một chiếc váy ngắn ánh vàng và lấy tên là “Gucci”. Gái bán hoa trên đại lộ Tonnelle, gần với đường hầm Holland nối giữa thành phố Jersey với Manhattan, lấy 50 USD cho việc quan hệ bằng miệng và 100 USD cho quan hệ bình thường, nếu kéo dài hơn 10 phút thì khách hàng sẽ phải trả thêm tiền. Một giờ có giá 250 USD và qua đêm là 1,500 USD. Đối với các thương nhân phố Wall, giám đốc doanh nghiệp, chủ ngân hàng là khách hàng chính của gái làng chơi thì dường như tiền không bao giờ là vấn đề. Ví của họ luôn nhét đầy tiền mặt.

Phần lớn khách hàng có rất nhiều tiền bởi vì họ đến từ thành phố nên bạn trai cô nảy ra ý tưởng là nếu cô không muốn làm thì có thể đưa khách vào phòng, giả vờ như sẽ làm - anh ta sẽ đạp cửa xông vào và cướp tiền. Họ làm vậy vài lần cho đến khi cô không chú ý tới những gã đã bị cướp. Lần cuối cùng cô gặp lại chính gã mà cô đã cướp trong một đêm gần đấy và gã đánh cô nhừ tử.

Cô mất hai tuần để học được các mánh khóe trong nghề bán thân. Dần dần cô có khách hàng thường xuyên và học được kỹ năng thoát thân khi ở trên phố. Một số khách hàng muốn được chiều theo kiểu kì cục. Vài người yêu cầu cô quấn tã. Một số khác muốn được trang điểm và mặc quần áo phụ nữ. Cô thường xuyên chích heroin hay hút ma túy ngay khi cùng với khách hàng vào phòng khách sạn, vì rất nhiều khách sẽ dùng ma túy cùng với cô. Một số người thậm chí còn trả tiền cho cô để mua ma túy cho họ. Cô mở ngăn để găng tay ngay khi vào xe để biết tên và địa chỉ của khách. Cô kiếm thêm tiền bằng cách đe dọa khách hàng là sẽ gọi cho vợ của họ. Cô cũng học được những thứ cần phải tránh xa. Ở Jersey có một con đường khi người ta đi xuôi đại lộ Tonnelle. Nó được gọi là Industrial Way [hay có lẽ là Industrial Drive]. Đó là khu công nghiệp. Gái điếm được đưa tới đó thường bị cưỡng hiếp. 

Một đêm thuận lợi Pagano kiếm được 600 -700 USD. Một đêm kém may mắn cô kiếm được 100 USD. Cô kiếm được nhiều tiền nhất khi trời mưa hoặc có tuyết rơi. Cô mua heroin sau đêm làm việc-cô và bạn trai tốn 500 USD một ngày cho heroin- cô mua của một gã có tên là “Kiss”. Kiss sẽ đến bất cứ khi nào khi cô gọi bởi vì anh ta biết sẽ kiếm được 500 USD”. Cô phải lái xe về nhà, thường là khoảng 4:30 sáng và chích cùng với bạn trai. 

Cảnh sát là khách hàng thường xuyên của gái điếm, phần lớn không chịu trả tiền. Một số đe dọa bắt giam cô nếu cô không phục vụ miễn phí. Cảnh sát sẽ tống gái điếm vào xe làm như là bắt giữ và sau đó sẽ nói với gái điếm: "Nếu mày muốn được thả thì hãy thổi kèn cho tao!". Rồi cô trở nên thông minh hơn, cô bảo cảnh sát đưa cô vào nhà giam bởi vì họ không thể làm vậy. Chả có gì trên băng ghi hình cả. Cảnh sát không thể nói gì hết. Lần đầu tiên cô bị cưỡng hiếp là bởi một cảnh sát ở Elizabeth. Cô và hắn ở ghế sau xe cảnh sát. Hắn trả tiền cho cô. Sau đó đấm vào mặt cô và giật lại tiền. Hắn rút súng ra và nói cô phải làm bất cứ điều gì hắn muốn. Hắn gí súng vào bộ phận sinh dục của cô. Hắn nói sẽ kéo cò súng nếu cô không làm điều hắn yêu cầu. Hắn gọi cô bằng đủ các loại tên. Hắn bắt cô tự gọi mình bằng đủ các loại tên-một con điếm bẩn thỉu. Thậm chí hắn bắt cô nói rằng cô bị bệnh AIDS”. 

Gã cảnh sát duy nhất mà cô nhớ tên kể từ hồi đó là một cảnh sát thành phố Jersey. Mọi người gọi hắn là Barney, cô không biết đó có phải là tên thật của hắn không. Hắn trông giống như Barney [Rubble, một nhân vật biếm họa]. Đó là đầu tiên cô bị bắt vì làm gái điếm. Lý do duy nhất mà hắn bắt cô là vì cô đứng cạnh Kristen. Cô ấy đã bị quen mặt. Khi cảnh sát đưa họ về đồn thì đó đã là lần thứ 39 Kristen bị bắt. Cảnh sát đã vỗ tay khi cô ấy được đưa vào. Tất cả mọi người đều biết cô ấy là ai.

Cô làm gái trong 9 tháng. Cô cầu xin bạn trai giúp cô thoát khỏi đường phố. Anh ta đi cướp ngân hàng. Anh ta vào một ngân hàng ở thành phố Jersey với ba lô và nói rằng anh ta có bom. Anh ta không che mặt. Anh ta lấy 570 USD ở quầy. Anh ta bị bắt một tháng sau đó khi FBI, cảnh sát bang và cảnh sát trưởng đạp cửa xông vào nhà lúc 5:30 sáng. Anh ta lãnh án 9 năm trong nhà tù liên bang có cấp độ an ninh tối đa ở Lewisburg, Pa.

Cô gửi con trai về sống với mẹ cô. Cô chuyển đến ở một thời gian với chị gái của bạn trai, Baby, ở thành phố Jersey. Cô trở thành vô gia cư, ngủ trong các cửa hàng hoa bị bỏ hoang. Nhu cầu về ma túy của cô tăng vọt. Cô thức liên tục 6-7 ngày mỗi lần. Cô tiếp khoảng 20 khách hàng mỗi ngày. Cuối cùng, cô được gửi đi cai nghiện. Cô lại hồi phục. Cô gặp một người đàn ông trong chương trình. Anh ta tái phạm hai tuần sau đó và phải vào tù. Cô bắt đầu uống rượu cùng với mẹ của bạn trai. Vài gã đưa cho cô ‘dog-food’. Và cô hỏi ‘dog-food là gì?’. Cô chưa bao giờ nghe thấy từ ấy. Đó là heroin. Cô say và đi theo kẻ bán heroin. Cô tái nghiện. 

Cô bắt đầu đi xe bus từ Williamstown, N.J., nơi cô sống, tới thành phố Atlantic để bán dâm và mua ma túy. Cô bị bắt. Sau khi được thả cô quyết định chuyển tới Camden. Camden là nơi những kẻ nghiện ngập ở thành phố Atlantic mua ma túy. Giá heroin ở Camden là 10 USD/túi và ở thành phố Jersey là 6 USD/túi, nhưng heroin ở Camden phê hơn. Camden là một trong những thành phố nghèo nhất và có tình trạng tội phạm cao nhất nước. Dân số giảm từ 120,000 vào năm 1950 xuống 80,000 hiện nay do các cơ sở chế tạo dời đi nơi khác. Nguyên cả khối nhà bị bỏ hoang. Có khoảng 1500 tòa nhà bị bỏ không. Mái nhiều dãy nhà, trạm xăng, cửa hiệu, kho hàng bỏ không đã bị sụp. Nền các tòa nhà bị ngập nước. Dây điện bằng đồng, cửa kim loại, lò sưởi và đường ống nước đã bị những kẻ hôi của tháo ra để bán cho các bãi vật phế liệu khổng lồ nằm dọc theo bờ sông Delaware. Có khoảng 175 chợ trời mua bán ma túy trong thành phố. Gái điếm, thường là người nghiện da trắng, tụ tập trên góc phố và gần lối ra chính của đường cao tốc đa làn xuyên qua trung tâm Camden.

Lần đầu tiên Pagano đi xe bus tới Camden, cô bước tới chỗ người đầu tiên cô thấy khi đến trung tâm vận chuyển Walter Rand và hỏi: “Cô bán cái lỗ trôn ở đâu quanh đây vậy?”. Cô được hướng dẫn đi tới Broadway. Cô không bao giờ trở về nhà. Camden, mặc dù vậy, không phải là thành phố Jersey hay Atlantic. Khách hàng của cô không phải là những doanh nhân giàu có hay quản lý ở phố Wall, mà là những kẻ nghiện ngập. Cô không thể kiếm được tiền như trước kia. Đám phụ nữ ở trên phố sẵn sàng quan hệ bằng miệng để lấy 5 USD. Sự nghèo khổ thật kinh khủng. Người ta rút súng chỉ để cướp 5 USD. Cô giảm giá, sẵn sàng quan hệ bằng miệng để lấy 20 USD. Và cô thấy khách hàng không chịu sử dụng bao cao su.

Cô gặp một người đàn ông có tên là E-frie, người mới mãn hạn 18 năm tù. Anh ta đưa ma túy cho cô để được làm tình. Anh ta nghiện rượu nặng và hút cần sa. Anh ta chế nhạo cô là con nghiện và thường đánh cô, đẩy cô ngã xuống cầu thang. Cô sống lang thang trên đường phố, ở bất cứ nơi nào, trong các tòa nhà bỏ hoang. Phần lớn đồ đạc cô giấu ở trung tâm Camden. Cô đào một cái hố ở sân sau và chôn đồ đạc xuống đó. Cô đưa thông tin cá nhân lên Internet để kiếm khách hàng. Sau đó cô bị cưỡng hiếp khoảng 20 lần. 

Lần cuối cùng cô bị cưỡng hiếp là ở phố Pine gần Off Broadway [Lounge]. Có vài bụi cây ở đó. Một gã trả 20 USD để được quan hệ bằng miệng. Nhưng khi họ đi vào bụi cây, hắn rút ra một con dao. Hắn nói nếu cô la lên thì sẽ giết cô. Khi cô chống cự thì gã đâm cô. Hắn định đâm vào bộ phận sinh dục của cô nhưng chệch sang bắp đùi. Cô nói với hắn là không cần phải làm vậy, hắn có thể làm tốt hơn. Cô được biết là hắn và bạn gái cãi nhau và cô ta không ngủ với hắn, và ai đó phải ngủ với hắn đêm nay. Hắn bắt cô xem phim khiêu dâm trên điện thoại. Cô bị chảy máu nhiều, nằm trên một tấm kính và bị vài mẩu kính nhỏ đâm vào lưng. Sau đó cô tìm cách thoát thân. Cô hỏi hắn có thể tạm ngừng một chút để hút thuốc lá được không. Hắn tạm ngừng. Cô bảo hắn bỏ dao xuống bởi vì cô sẽ nghe lời hắn. Hắn cắm dao xuống đất. Hắn nói, “Giờ thì mày biết tao có thể rút dao ra bất cứ lúc nào”. Hắn bắt cô liếm lỗ đít. Khi hắn quay người và nói cô làm điều đó thì cô đẩy ngã hắn. Cô bỏ chạy trần truồng trên phố. Không có cảnh sát nào quanh đó. Một người đi ngang qua đưa cho cô chiếc áo sơ mi để che thân. Bốn tuần tiếp theo cô lang thang ngoài phố, cho tới khi một thám tử tư được mẹ cô thuê tìm thấy cô vào tháng 12 năm 2012.

Panago có lệnh bắt giữ nên thám tử dẫn cô vào nhà giam, nhưng tình trạng sức khỏe của cô quá tệ nên nhà tù từ chối tiếp nhận. Cô nằm viện hai tuần. Cô được đưa tới chương trình điều trị bằng methadone, mẹ cô phải thanh toán 20,000 USD. 

Hiện giờ, cô sống trong một căn hộ nhỏ, ở tuổi 31, với bạn cùng phòng, người đã cắt cơn nghiện và là vũ công. Cô làm việc cả ngày trong cửa hàng bán bánh và đồ ăn. Cô có một chiếc xe cũ. Cô không bao giờ kiếm được việc làm tốt. Cô sẽ không bao giờ hạnh phúc hơn trong đời mình. Cô có bạn trai mới tên là Jose, và mùa hè này cô giành lại được quyền nuôi con.

Người nghèo khổ ở Hoa Kỳ thường nhận được một cơ hội duy nhất. Sau đó nó qua đi. Những người từng trên đường phố với Pagano ở Camden hầu như sẽ không bao giờ có một thám tử tư cứu họ, hay có một bà mẹ trả tiền cai nghiện cho họ. Phần lớn sẽ sống, chịu đựng và chết trong phạm vi vài khối nhà. Không công ăn việc làm. Không hy vọng. Không sự giúp đỡ. Không lối thoát. Họ lãng quên sự thất vọng trong rượu hoặc ma túy. Nếu họ thoát ra, như Pagano, xiềng xích của quá khứ vẫn bám lấy họ. Không ai muốn thuê họ làm việc. Chủ nhà không cho họ thuê nhà. Đại lý bất động sản không bán nhà cho họ. Ngân hàng và công ty về thẻ tín dụng sẽ không cấp tín dụng cho họ. Họ không bao giờ có đủ tiền. Họ sống cách địa ngục chỉ một bước chân. Và họ biết địa ngục là như thế nào. Đó là điều mà các chủ ngân hàng, nhà đầu cơ tài chính, những gã lái xe hơi sang trọng và sống trong căn hộ trị giá nhiều triệu USD ở ngoại ô Mendham, Chatham, và Short Hills của New Jersey muốn, những gã đó đã trả tiền để được ngủ với Christine Pagano trong chuyến đi đêm trước khi về nhà với vợ. Địa ngục của người nghèo là thiên đường của họ.