Showing posts with label Cù Huy Hà Vũ. Show all posts
Showing posts with label Cù Huy Hà Vũ. Show all posts

Thursday, November 19, 2015

Chuyện luật sư và nỗi oan hai bao cao su

Một luật sư nọ, sau khi xúi dân oan đi kiện cáo tập thể lung tung khắp nơi để đòi bồi thường đất giá cao, kiếm được kha khá tiền bèn nhậu một bữa linh đình. Chân nam đá chân xiêu, đi loanh quanh thế nào luật sư nọ lạc vào một chỗ có ông Bụt.

Ông Bụt nói: Ngươi gặp được ta là có số may mắn rồi, ta sẽ ban cho ngươi ba điều ước.

Luật sư nọ liền ước: Con muốn trở nên giàu có.

Bụt búng tay một cái. Luật sư thấy mình đang ở trong một phòng ngủ rất sang trọng.

Luật sư nọ ước tiếp: Con muốn nổi tiếng.

Bụt lại búng tay một cái. Màn hình ti vi trong phòng bật lên chiếu cảnh luật sư nọ đang chém gió ào ào trên một show truyền hình danh tiếng.

Luật sư ước tiếp: Con muốn có bạn gái thật xinh đẹp.

Bụt lại búng tay. Một cô gái xinh đẹp hiện ra. Bụt biến mất.

Một lúc sau cô gái nói: Nào giờ thì để em tháo hai cái bao cao su cho anh nhé.

(Chuyện bịa, chỉ để giải trí, nhưng không nhất thiết khác với sự thật)

Friday, December 26, 2014

Lại chuyện cười về đám dân chủ và nhân quyền

Muốn bắt muốn đánh thì tùy

Ở Việt Nam dịch vụ nhà nghỉ thường rất tệ, nhất là nhà nghỉ ở tỉnh xa. Nhiều nhà nghỉ thường thuê mấy đứa thiếu niên làm giúp việc, tụi nhỏ hay nhớ trước quên sau nên có nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra. 

Hôm đó anh dân chủ và chị nhân quyền đi hoạt động ở tỉnh xa, gặp khi trời tối nên cả hai thuê chung một phòng nghỉ cho tiết kiệm. Sau khi cả hai vào phòng được một lúc thì có tiếng gõ cửa, một hồi lục đục rồi thì anh dân chủ ra mở cửa. 

Thằng nhỏ giúp việc gãi đầu gãi tai:
- Anh ơi, em quên đưa anh cái điều khiển ti vi.
Anh dân chủ nói:
- Ờ, được rồi!

Anh dân chủ đóng cửa phòng. Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa, anh dân chủ ra mở cửa thì thấy vẫn thằng nhỏ giúp việc đứng đó gãi đầu gãi tai.

Thằng nhỏ nói: 
- Anh ơi, em quên đưa anh cái điều khiển điều hòa nhiệt độ.
Anh dân chủ nói:
- Ờ, được rồi!

Anh dân chủ đóng cửa phòng. Một lúc sau lại có tiếng gõ cửa. Thằng nhỏ giúp việc ngạc nhiên khi thấy anh dân chủ mở cửa rồi chắp tay vái lấy vái để.

Anh dân chủ kêu: Thôi, tôi xin ông, muốn bắt muốn đánh gì tùy ông, chứ bao cao su thì tôi không thể nuốt thêm cái nào nữa.

(Chuyện bịa, chỉ để giải trí, lấy cảm hứng từ vụ án hai bao cao su của anh họ Cù)

Khi đang chỉnh sửa câu chuyện trên thì tình cờ lại nảy ra một chuyện khác.

Sáng kiến bảo vệ người bảo vệ nhân quyền.

Diễn Đàn Xã Hội Dân Sự tổ chức hội thảo "Bảo Vệ Người Bảo Vệ Nhân Quyền" rất hoàng tráng, có thảo luận xem giải pháp nào khả thi, nhưng chả ai có giải pháp gì, cuối cùng họ quyết định tổ chức một cuộc thi sáng kiến bảo vệ những người bảo vệ nhân quyền.

Giải nhất cuộc thi đã được trao cho sáng kiến về bao cao su tự hủy sau khi sử dụng.

(Chuyện bịa, chỉ để giải trí)

Sunday, May 18, 2014

Đôi lời về Cù Huy Hà Vũ

Thấy anh họ Cù được lên hẳn tờ Washington Post chém gió, tưởng hay ho thế nào, sau một hồi than vãn dăm ba chuyện nhân quyền với dân chủ bịa đặt vớ vẩn và cũ rích thì anh họ Cù chốt hạ rằng: 

"I respectfully urge the U.S. government to use all relevant bilateral and multilateral venues, including negotiations on trade and security as well as loans from international financial institutions, to seek the immediate repeal of Articles 79, 88 and 258, and the unconditional release of all prisoners of conscience charged under these articles."

[Bà con không biết tiếng Anh thì có thể hiểu như sau: Tôi trân trọng hối thúc chính phủ Hoa Kỳ sử dụng tất cả các thiết chế song phương và đa phương thích hợp, bao gồm các đàm phán về thương mại và anh ninh cũng như các khoản vay từ các tổ chức tài chính quốc tế, tìm các bãi bỏ tức khắc các điều luật 79, 88 cũng như 258, và phóng thích vô điều kiện các tù nhân lương tâm bị kết án theo những điều luật đó."

Thứ nhất, Việt Nam là một nước độc lập và có chủ quyền. Luật pháp của Việt Nam phải do người Việt Nam xây dựng và chỉnh sửa theo nhu cầu của người Việt Nam, không có bất cứ quốc gia nào khác được phép can thiệp. Sự can thiệp của bất cứ quốc gia nước ngoài nào vào luật lệ của Việt Nam đều có thể coi là một sự xâm lược.

Thứ hai, kêu gọi một quốc gia khác gây áp lực để buộc Việt Nam phải sửa chữa pháp luật tức là kêu gọi quốc gia ấy xâm lược Việt Nam. Với bài báo trên, anh họ Cù đã tự biến mình thành kẻ phản bội Tổ quốc. Bất cứ người Việt Nam yêu nước nào cũng khó có thể tha thứ cho anh họ Cù về chuyện này.

Thứ ba, phản bội Tổ quốc chưa đủ, anh họ Cù còn kêu gọi Mỹ dùng các biện pháp kinh tế và an ninh để gây sức ép với Việt Nam, điều đó không chỉ cản trở sự phát triển của Việt Nam mà còn sẽ gây ra tổn thất kinh tế đối với hàng chục triệu gia đình người lao động Việt Nam, nhiều người có thể mất việc làm hay phá sản, bị đói, thậm chí chết, nhiều trẻ em có thể bị dị tật, suy dinh dưỡng hay thất học. Ngoại trưởng Hoa Kỳ M. Albright có thể trả lời ráo hoảnh rằng cái chết của nửa triệu trẻ em Iraq do Hoa Kỳ cấm vận Iraq là cái giá đáng để đổi lấy nhân quyền. Liệu anh họ Cù có hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ phải nói một câu tương tự?