Friday, June 28, 2013

Blogger dân chủ bị bắt

- Này mày nghe tin gì mới chưa?
- Chưa, tin gì vậy?
- Người ta sẽ bắt hai mươi blogger dân chủ và em Bà Tưng đấy.
- Tại sao em Bà Tưng lại bị bắt vậy?
- Đấy, mày thấy không, có ai thèm quan tâm tới mấy blogger dân chủ đâu.

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)

Tuesday, June 25, 2013

Chuyện ngụ ngôn mới: Cái giá của việc tin kẻ ác

  1. Một lần, chó sói nói với chó nhà: “Tao với mày vốn cùng loài, cớ sao mày chỉ tính chuyện sống mái? Chúng ta đâu có gì khác nhau ngoại trừ lối sống. Tao đây tự do. Còn mày quỵ lụy trước con người như nô lệ; sớm hôm vòng cột quanh cổ; nhọc nhằn canh gác gia súc; khi ăn chỉ được mẩu xương thừa; thế mà vẫn bị quật không thương tiếc mỗi khi có gì sai. Hãy để lời chí tình lọt tai. Mặc cho tao vào bãi; rồi chúng ta sẽ cùng chén thịt gia súc thoải mái!”
  2. Chó nhà cả cười trả lời: "Chuyện xưa tao đã thuộc lòng; mày định lừa ai; vào bãi rồi thì mày thịt tao trước chớ có sai. Thôi cút đi trước khi tao thấy ngứa cái răng nanh dài!". Sói ta sợ hãi chạy vắt cả bốn chân lên tai.
  3. Một hôm, sư tử xuất hiện nói với chó nhà: "Này tao muốn bàn với mày một vụ làm ăn to. Mày thấy đàn linh dương ngoài đó? Con nào cũng béo gấp ba lần dê của mày. Tao đổi linh dương lấy dê ngay."
  4. Chó nhà ngẫm nghĩ thấy điều lợi quả không nhỏ, bèn đồng ý trao đổi. Linh dương bị lùa vào bãi, còn sư tử ăn thịt dê ngoài kia thôi. Chó nhà mừng rỡ đợi người về báo công. Bỗng đâu sư tử gầm rống thế là linh dương lồng lên, nhảy qua rào rồi chạy biến. Người về thấy bãi chăn trống rỗng, liền vớ lấy gậy quật cho chó nhà một trận chẳng biết còn sống nữa hay không.
(Đoạn 1 được mượn từ chuyện ngụ ngôn Aesop, còn từ đoạn 2 trở đi là do tác giả tự sáng tác)

Nước Mỹ chống khủng bố

Một người Hồi giáo định cư ở Mỹ đi dạo bên bờ sông, vô tình trượt chân rơi xuống nước. Anh này không biết bơi nên vùng vẫy kêu la cầu cứu. Gần đó có hai cảnh sát đang đi tuần nên nghe thấy tiếng kêu cứu thì chạy lại ngay, nhưng khi thấy đó là người Hồi giáo thì hai cảnh sát bèn ngơ đi, cứ để mặc cho anh kia uống nước.

Anh chàng Hồi giáo vùng vẫy mãi chưa thấy được cứu bèn gom hết sức lực hô to: "Đả đảo đế quốc Mỹ! Tao sẽ đánh bom Nhà Trắng!". Ngay lập tức hai cảnh sát kia lao xuống nước, vớt anh chàng Hồi giáo lên rồi đưa đi thẩm vấn về tội âm mưu khủng bố.

Thú vui của quan tòa

Một phóng viên hỏi quan tòa: Công việc của ông rất mệt mỏi và căng thẳng, vậy ông làm cách nào để thư giãn đầu óc?

Quan tòa trả lời: Thường thì tôi đọc truyện cười.

Phóng viên nói tiếp: Thật thú vị, ông hay đọc tác giả nào vậy?

Quan tòa lại nói: Thật ra tôi không đọc sách mà đọc biên bản ghi lời bào chữa của các luật sư.

Sunday, June 23, 2013

Chuyện ngụ ngôn mới về chim cánh cụt

Chim cánh cụt sống ở trên bờ nhưng khi chúng muốn bắt cá thì phải xuống nước. Cá voi sát thủ rất thích ăn thịt chim cánh cụt nên hay rình rập ở khu vực chim cánh cụt bắt cá, oái ăm thay chim cánh cụt lại không thể nhìn thấy lũ cá voi sát thủ đang lặn dưới nước từ trên bờ.

Ngày thứ nhất, con đầu đàn kéo một con khác ra gần mép nước và hỏi: Theo mày dưới đó có cá voi sát thủ không?

Con chim cánh cụt kia trả lời: Tao nghĩ là có.

Con đầu đàn liền xô luôn con chim kia xuống nước và nói: Vậy mày chứng minh đi!

Con kia vừa rơi xuống nước thì cá voi sát thủ liền ngoi lên chén luôn.

Con đầu đàn liền nói: Ôi, mày nói đúng rồi đấy.

Cả đàn liền lao nhao nói theo: Đúng rồi! Đúng rồi!

Ngày thứ hai, con đầu đàn lại kéo một con khác ra sát mép nước và hỏi:  Theo mày dưới đó có cá voi sát thủ không?

Con kia trả lời: Tao nghĩ là không có đâu.

Con đầu đàn liền xô con kia rơi xuống nước và nói: Vậy mày chứng minh đi!

Con kia vừa rơi xuống nước thì cá voi sát thủ ngoi lên chén luôn.

Con đầu đàn liền nói: Ô, mày nói sai rồi nhé!

Cả đàn liền lao nhao nói theo: Sai rồi! Sai rồi!

Ngày thứ ba, con chim đầu đàn lại kéo một con khác ra sát mép nước và hỏi: Theo mày dưới đó có cá voi sát thủ không?

Con kia trả lời: Tao không biết.

Con chim đầu đàn liền xô con kia xuống nước và nói: Mày nên tìm hiểu chuyện đó đi!

Con chim kia vừa rơi xuống nước thì cá voi sát thủ ngoi lên chén luôn.

Con chim đầu đàn liền nói: Vậy là bây giờ mày biết rồi nhé!

Cả đàn lại lao nhao nói theo: Biết rồi! Biết rồi!

Kết luận thứ nhất: Mọi lý lẽ của kẻ có quyền lực luôn chỉ phục vụ cho quyền lực.

Ngày thứ tư, con đầu đàn lại kéo một con khác ra sát mép nước và hỏi: Mày có sợ cá voi sát thủ không?

Con chim cánh cụt kia nghĩ bụng đằng nào cũng phải xuống nước nên chẳng thèm trả lời mà nhảy luôn. Nó bơi lội bắt cá được một lúc lâu mà vẫn an toàn. Thấy vậy, con đầu đàn liền gọi cả đàn nhảy xuống nước. Chúng xuống nước được một chốc thì cá voi sát thủ nổi lên và ăn thịt mất vô khối chim cánh cụt, trong đó có con đầu đàn.

Kết luận thứ hai: Quyền lực cũng không thể giúp kẻ sở hữu nó thoát khỏi quy luật của tự nhiên.

Thursday, June 13, 2013

Tình bạn của các nhà dân chủ mạng

Có hai nhà dân chủ mạng rất thân thiết với nhau, đã từng thề non hẹn bể kết nghĩa anh em tại quán bia, lại cùng nhau viết bài bôi nhọ nhà nước, tham gia biểu tình ăn vạ rồi xông pha xúi giục dân tình kiện cáo loạn xà ngầu. Cả hai đều mong mỏi tới ngày được đi phục hồi nhân phẩm để tăng thêm phần số má cho sự nghiệp dân chủ.

Cầu được ước thấy, một người vừa được đưa đi trại thì một tháng sau người kia cũng được vào trại. Làm thủ tục nhận người xong, quản giáo bèn hỏi: 

- Anh có nguyện vọng vào phòng nào không?

Nhà dân chủ mạng kiêu hãnh đáp lại:

- Tùy cán bộ sắp xếp, tôi ở phòng nào cũng được.

Quản giáo liền nói tiếp:

- Vậy hả, thế thì tôi xếp anh vào cùng phòng với chiến hữu thân thiết của anh nhé.

Nghe đến đây mặt nhà dân chủ mạng bỗng dưng xám ngoét:

- Cán bộ nói sao? Hắn cũng ở đây à?

Quản giáo trả lời:

- Đúng vậy, anh ấy cũng đang ở đây.

Nhà dân chủ mạng thều thào:

- Em lạy cán bộ, mong cán bộ thương tình cho em ở phòng khác, đừng bắt em vào cái phòng ấy. 

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)

Sunday, June 9, 2013

Thấy thiên hạ ăn khoai cũng vác mai đi đào

Năm ấy Chí về làng, ngẫm đời đen bạc sống kiếp giang hồ khổ quá nên quay đầu hoàn lương. Chí đến gặp cụ Bá để bày tỏ ý định làm người lương thiện.

- Lạy cụ Bá, con muốn làm người lương thiện cụ ạ.

- Tưởng gì chứ anh Chí làm người lương thiện thì ai cũng mừng. Cụ Bá trả lời.

- Bẩm cụ, nhưng muốn làm người lương thiện phải có cái nghề nuôi thân. Con quanh năm rạch mặt ăn vạ có biết nghề ngỗng gì đâu. Mong cụ ở trên cao sáng suốt xem có món gì làm ăn được thì chỉ bảo cho con với. Chí tiếp lời.

- Thế anh còn biết làm gì nữa không? Cụ Bá hỏi lại.

- Bẩm cụ, con biết uống rượu nữa ạ. Chí ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.

- Ấy, thế là được rồi, biết uống rượu tất biết nấu rượu. Mỗi lít rượu lậu bây giờ giá bằng cả yến thóc chứ có ít đâu, mà nghề nấu rượu lại dễ như nấu cơm ăn hàng ngày học tí là xong ngay. Làm cái nghề nấu rượu sang hơn hẳn trồng lúa, không phải ra đồng nắng không tới mặt, mưa không tới đầu. Anh Chí về nấu rượu là chắc ăn nhất. Cụ Bá mừng rỡ thốt lên.

Thế là Chí về lọ mọ nấu rượu, nhưng vốn không biết nấu mà tay chân lại vụng về nên suốt ngày không khê thì sống. Rượu nấu ra dở tệ bán chẳng ai thèm mua. Được dăm bữa nửa tháng chán quá, Chí bèn dẹp quách việc nấu rượu rồi lại đến cụ Bá.

- Lạy cụ Bá, cái việc nấu rượu lậu hỏng mất rồi. Chí nói.

- Việc lớn mà, dục tốc bất đạt, anh Chí phải kiên trì chứ. Cụ Bá nói,

- Bẩm cụ, hay là cụ chỉ cho con việc khác vậy. Chí lại nói

- Thôi được, anh Chí thấy người ta hay mua chim mồi đi gác cu không. Mỗi con chim mồi hay giá bằng cả tấn thóc đấy. Mà nuôi chim thì cũng như nuôi gà thôi, có gì khó đâu cơ chứ. Anh Chí về nuôi chim mồi phen này giàu to chứ chẳng chơi. Cụ Bá ngẫm nghĩ rồi nói.

- Bẩm cụ, con xin nghe lời cụ. Chí tiếp lời cụ Bá.

Rút kinh nghiệm từ việc nấu rượu bị hỏng, Chí bỏ công ra lang thang khắp các nhà gác cu học hỏi cách xem tướng chim rồi cách chăm sóc chim, lại bỏ kha khá tiền ra để tậu về đôi chim bổi có tướng hay. Mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm cho chim đi phơi nắng, cho chim ăn rồi cho chim tắm mát. Thời gian qua nhanh, đôi chim lớn bổng, lông mượt, giọng gáy trầm bổng mê ly. Chí hăm hở đem đôi chim ra chợ làng rao bán. Hỡi ôi, ra đến chợ mới thấy người bán chim mồi đứng xếp hàng từ đầu chợ đến cuối chợ. Giá chim mồi rớt thê thảm, cứ có người hỏi mua là cả đám nhao vào tranh nhau bán, giá nào cũng bán. Nghĩ bụng đem chim về cũng chỉ tốn thóc nên Chí đành bán rẻ đôi chim, tiền bán chim cũng chỉ mua cút rượu. Chí tạt vào quán rượu, lúc về say ngất ngư, chân nam đá chân xiêu, vừa đi hắn vừa chửi:

- Tổ sư cha chúng nó chứ! Ai cho tao làm người lương thiện?

( Viết nhân dịp được đọc bài ông Alan Phan xúi dân ta làm nông nghiệp với cày IT) 

Friday, June 7, 2013

Anh nông dân và con lừa

Anh nông dân ở làng nọ có cô vợ xinh đẹp và một con lừa rất khỏe. Cô vợ tuy xinh đẹp nhưng có thói xấu là hay cắm sừng, còn con lừa khỏe nhưng mỗi khi sổng ra là chạy biến. 

Cô vợ ngoại tình với anh nhà giàu hàng xóm. Mỗi lần muốn ở với anh hàng xóm thì cô vợ lại lén thả con lừa ra để anh nông dân phải đi tìm. Một lần anh nông dân dắt lừa đi qua chợ thấy có đứa trẻ con hát rằng: "Được lừa mất vợ mà được vợ mất lừa, ai ơi chơi cửa nào?". Anh nông dân nghĩ bụng một hồi, bèn đem gửi con lừa ở nhà người quen rồi về nhà hô hoán lên là bị mất lừa.

Suốt mấy ngày không có cách nào để anh nông dân ra khỏi nhà, cô vợ và anh hàng xóm thiếu nước phát điên. Anh hàng xóm liền ra chợ mua một con lừa rồi đem thả vào vườn nhà anh nông dân. Anh nông dân ra vườn thấy liền kêu lên lừa nhà ai đây. Anh hàng xóm tình cờ đi qua nói, tôi thấy đúng con lừa nhà anh đấy thôi. Cô vợ chạy lại nói với anh nông dân, đúng là con lừa nhà mình quay về rồi. Anh nông dân liền bảo, mọi người đều nói đó là con lừa của tôi thì đúng nó là con lừa của tôi vậy.

Hôm sau, anh nông dân đi dắt con lừa gửi ở nhà người quen về. Ai cũng lấy làm lạ hỏi tại sao giờ anh có tới hai con lừa, nhưng anh không trả lời mà chỉ tủm tỉm cười.

Phỏng vấn một nhà dân chủ

Nhóm phóng viên đài tiếng nói Dân Có Con Bò Nhoẻn Cười (DCCBNC) mới rồi đã phỏng vấn một nhà dân chủ nổi tiếng qua điện thoại. Sau đây là chi tiết cuộc phỏng vấn.

Phóng viên đài DCCBNC: Xin chào ông, tôi là phóng viên đài DCCBNC muốn phỏng vấn ông về chuyện dân chủ. Mong ông vui lòng hợp tác.

Nhà dân chủ: Đài nào mà nghe tên lạ nhỉ? Có phải đài nhà nước không đấy?

Phóng viên đài DCCBNC: Không, đài chúng tôi là đài tự do hoạt động trên phạm vi quốc tế.

Nhà dân chủ: Ok, vậy được liền!

Phóng viên đài DCCBNC: Vâng, xin cảm ơn ông. Câu hỏi đầu tiên, xin cho ông biết dân chủ là gì?

Nhà dân chủ: Dân chủ hiểu theo nghĩa đơn giản là mọi quyền lực nhà nước đều thuộc về nhân dân. 

Phóng viên đài DCCBNC: Không có dân chủ thì điều gì sẽ xảy ra?

Nhà dân chủ: Không có dân chủ thì rất nhiều điều tồi tệ xảy ra. Quan chức nhà nước sẽ cấu kết với nhau chống lại nhân dân, tham nhũng, ăn cắp của công rồi lợi dụng quyền lực để tước đoạt nhân dân nhằm làm giàu cho bản thân. Chỉ có thực hiện dân chủ triệt để, nhân dân phải nắm lấy quyền lực nhà nước thì mới giải quyết được tình trạng đó.

Phóng viên đài DCCBNC: Xin ông cho biết một ví dụ về sự mất dân chủ?

Nhà dân chủ: Ví dụ như chuyện đất đai chẳng hạn. Quan chức nhà nước tùy tiện lập lên các dự án rồi thu hồi đất của người dân mà người dân không được tham gia vào nên sinh ra kiện cáo với oan sai rất là nhiều.

Phóng viên đài DCCBNC: Thưa ông, tại sao lại có tình trạng đó?

Nhà dân chủ: Nguyên nhân là bởi cái chế độ sở hữu toàn dân về đất đai, ai cũng làm chủ thì có nghĩa là không ai làm chủ cả. Đất đai là vô chủ nên quan chức nhà nước mặc sức cấu kết với doanh nghiệp thu hồi đất của người dân rồi bán lấy tiền bỏ túi riêng. Phải tư nhân hóa đất đai, để người dân thực sự làm chủ đất đai, lúc đó quan chức không thể tự tung tự tác được nữa.

Phóng viên: Thưa ông, vậy quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân thì có bị rơi vào tình trạng vô chủ như chế độ sở hữu đất đai toàn dân không?

Nhà dân chủ nói rất to: A lô! A lô! Tôi không nghe thấy gì cả. Chắc là an ninh mạng lại cắt đường dây điện thoại rồi. 

Sau đó nhà dân chủ cúp máy, cuộc phỏng vấn qua điện thoại đã kết thúc như vậy. Nhóm phóng viên đài DCCBNC trân trọng cảm ơn quý vị đã quan tâm theo dõi.

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)

Saturday, June 1, 2013

Biểu tình viên

Một sáng chủ nhật đẹp giời, biểu tình viên hẹn nhau ra Bờ Hồ thật sớm rung đùi ngồi uống trà đá, khẩu hiệu lận sẵn trong lưng quần. Đúng giờ cả đám liền nhất tề xông ra đường rút khẩu hiệu giương cao, đồng thanh hô đả đảo Tàu khựa xâm lược biển đảo, tràn đầy khí thế. 

Bỗng đâu có tiếng kêu: "Công an bắt người!", thế là cả đám nháo nhác bỏ chạy.

Đang chạy thì một biểu tình viên ngoái sang hỏi người bên cạnh: "Này, không biết tụi mình chạy có nhanh quá không nhỉ?"

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)