Friday, August 23, 2013

Chửi cũng phải có tính xây dựng

Hôm ấy, cụ Bá cho người gọi Chí đến nhà. Mới đến nơi, cụ Bá đã mắng luôn:

- Anh Chí chửi cũng phải có tính xây dựng chứ, chửi bừa chửi bãi thì chính quyền người ta gô cổ lại cho tù mọt gông đấy.

Chí liền nhăn nhở:

- Ôi thế thì tốt quá, cụ nói với chính quyền một tiếng cho con đi tù sớm thì con đội ơn cụ lắm. Vào tù được ăn ngày ba bữa no, có quần áo lành lặn để mặc, có chỗ che mưa che nắng, thực hơn gấp vạn lần cái kiếp lang thang đầu đường xó chợ của con bây giờ đấy ạ.

Cụ Bá hạ giọng:

- Nói thế chứ tù cũng có số có suất, đâu phải ai muốn cũng được vào đâu. Anh Chí có nhớ chuyện đám tuần đinh xóm dưới bắt được đứa trộm chó bèn bảo nhau đánh chết luôn cho đỡ tốn cơm tù nuôi nó không? Thật là thất nhân thất đức quá đi mất.

Chí nói với cụ Bá:

- Bẩm cụ, con tối dạ, chữ nghĩa đong chưa đầy cái lá tre, chả biết cái "tính xây dựng" nó là gì, mong cụ cắt nghĩa cho con hiểu.

Cụ Bá nhẹ giọng:

- Chữ nghĩa phức tạp lắm, nhưng nói cho dễ hiểu thế này thôi. Anh Chí chửi dân cái làng này xấu tính, hay đổ rác bậy, hay nói điêu, lười làm hay ăn, thì là chửi có tính xây dựng. Vì những thói hư tật xấu ấy ai cũng biết cả, anh Chí có chửi thì người ta xấu hổ mà sửa cho tốt lên. Nhưng anh Chí chửi chuyện ông Đội vòi tiền của đám con buôn ở chợ hay chuyện ông Lý ăn bớt tiền sưu thuế là không có tính xây dựng, vì mấy chuyện ấy đâu có gì làm bằng chứng, chửi thế tức là vu vạ người nhà nước, hậu quả khôn lường.

Chí liền nói:

- Bẩm cụ, chuyện người nhà nước thì con biết ất giáp gì đâu. Số là tháng trước ông Lý gọi con đến, cho con uống một bữa say bí tỉ rồi bảo con chửi chuyện ông Đội. Ông Lý nói sao thì con chửi vậy thôi. Rồi mấy hôm trước ông Đội gọi con qua, không thèm để bụng chuyện con chửi ông ấy, mà còn cho con uống say một trận đã đời rồi bảo con chửi ông Lý chuyện kia. Đấy đầu đuôi câu chuyện nó thế. Cụ bảo con phải làm sao, chớ con đâu có dám trái ý mấy ông lớn?

Cụ Bá cười nhạt:

- Thôi bây giờ anh Chí cứ nhớ thế này nhé, chửi ai thì chửi, chửi gì thì chửi, nhưng hễ cứ động đến nhà tôi thì chừa ra nhé. Đây có mấy hào bạc, anh Chí cầm lấy mà uống rượu.

Chí ra về, rẽ vào quán rượu uống tì tì đến lúc say bí tỉ mới móc tiền ra trả. Chủ quán lấy sạch không trả lại đồng nào, Chí hỏi tiền thừa thì chủ quán nói là tiền đó bù vào chỗ nợ tiền rượu những lần trước vẫn còn chưa đủ. Hắn bực mình nghĩ bụng dân làng này thật đê tiện, dám lừa đảo cả ông, thế phải chửi cho một trận. Hắn vừa đi vừa chửi:

- Tiên sư cái làng này, toàn dân lừa đảo!

Chửi được dăm câu, hắn chợt nhớ lời cụ Bá dặn, thế là hắn chửi tiếp:

- Tiên sư cái làng này, toàn dân lừa đảo, trừ nhà cụ Bá!

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)


Sunday, August 4, 2013

Mặc đồ Tàu có lợi nhất

Hôm ấy, Chí đang ngồi hút thuốc lào vặt ở quán nước đầu làng thì nghe đám ngồi cạnh kháo nhau là ở xóm dưới có phát miễn phí áo phông in khẩu hiệu chống Tàu. Đang cảnh không một xu dính túi, quần áo tứ thời một bộ rách nát, giờ kiếm được dăm cái áo miễn phí mặc thì còn gì bằng, thế là Chí ba chân bốn cẳng chạy ngay đến chỗ phát áo. Đến nơi thì Chí thấy đã có một hàng dài vô tận người xếp hàng.

Sau chừng một giờ đồng hồ trôi qua thì có người ló đầu ra cửa sổ nói:

- Thưa đồng bào, chúng ta có áo nhưng không đủ cho tất cả mọi người, vì vậy ai đang mặc đồ Tàu thì hãy ra khỏi hàng.

Thế là phải đến ba phần tư số người bỏ đi. Chí nghĩ bụng, quần áo mình mặc làm quái gì có cái mác nào bao giờ mà biết đồ Tàu hay không, nên cứ đứng lại.

Một giờ nữa trôi qua, một người lại ló đầu ra cửa sổ nói:

-Thưa đồng bào, chúng ta có áo nhưng không đủ cho tất cả mọi người, vì vậy ai không đi biểu tình chống Tàu thì hãy ra khỏi hàng.

Một phần lớn số người lại bỏ đi. Chí nghĩ bụng, đằng nào cũng đến đây rồi, xếp hàng mấy tiếng đồng hồ rồi, cứ đợi được cái áo mặc đã, rồi thích gì ông làm cho mà xem.

Một giờ nữa lại trôi qua, một người ló đầu ra cửa sổ nói:

- Thưa đồng bào, chúng ta có áo nhưng không đủ cho tất cả mọi người, vì vậy những ai không tham gia kháng chiến chống Tàu thì hãy ra khỏi hàng.

Mọi người bỏ đi cả, chỉ còn lơ thơ lại dăm mống. Chí nghĩ bụng, mặt mình đầy sẹo, bảo do đánh nhau với Tàu mà có thì đứa nào dám không tin.

Một giờ sau, một người ló ra cửa sổ, tay giơ lên dăm cái áo đen đen nhăn nhúm, xấu hơn cả hàng chợ và nói to:

-Thưa đồng bào, không thể coi rẻ lòng yêu nước, mua áo in khẩu hiệu chống Tàu chính là cách thể hiện lòng yêu nước thiết thực nhất. Chúng tôi sẽ bán cho đồng bào với giá một trăm ngàn mỗi chiếc.

Người đứng phía sau Chí thở dài rồi lầm bầm:

- Đấy, mày thấy không, cuối cùng những đứa mặc đồ Tàu vẫn có lợi nhất.

(Truyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)





Friday, June 28, 2013

Blogger dân chủ bị bắt

- Này mày nghe tin gì mới chưa?
- Chưa, tin gì vậy?
- Người ta sẽ bắt hai mươi blogger dân chủ và em Bà Tưng đấy.
- Tại sao em Bà Tưng lại bị bắt vậy?
- Đấy, mày thấy không, có ai thèm quan tâm tới mấy blogger dân chủ đâu.

(Chuyện bịa, chỉ có tính chất giải trí)

Tuesday, June 25, 2013

Chuyện ngụ ngôn mới: Cái giá của việc tin kẻ ác

  1. Một lần, chó sói nói với chó nhà: “Tao với mày vốn cùng loài, cớ sao mày chỉ tính chuyện sống mái? Chúng ta đâu có gì khác nhau ngoại trừ lối sống. Tao đây tự do. Còn mày quỵ lụy trước con người như nô lệ; sớm hôm vòng cột quanh cổ; nhọc nhằn canh gác gia súc; khi ăn chỉ được mẩu xương thừa; thế mà vẫn bị quật không thương tiếc mỗi khi có gì sai. Hãy để lời chí tình lọt tai. Mặc cho tao vào bãi; rồi chúng ta sẽ cùng chén thịt gia súc thoải mái!”
  2. Chó nhà cả cười trả lời: "Chuyện xưa tao đã thuộc lòng; mày định lừa ai; vào bãi rồi thì mày thịt tao trước chớ có sai. Thôi cút đi trước khi tao thấy ngứa cái răng nanh dài!". Sói ta sợ hãi chạy vắt cả bốn chân lên tai.
  3. Một hôm, sư tử xuất hiện nói với chó nhà: "Này tao muốn bàn với mày một vụ làm ăn to. Mày thấy đàn linh dương ngoài đó? Con nào cũng béo gấp ba lần dê của mày. Tao đổi linh dương lấy dê ngay."
  4. Chó nhà ngẫm nghĩ thấy điều lợi quả không nhỏ, bèn đồng ý trao đổi. Linh dương bị lùa vào bãi, còn sư tử ăn thịt dê ngoài kia thôi. Chó nhà mừng rỡ đợi người về báo công. Bỗng đâu sư tử gầm rống thế là linh dương lồng lên, nhảy qua rào rồi chạy biến. Người về thấy bãi chăn trống rỗng, liền vớ lấy gậy quật cho chó nhà một trận chẳng biết còn sống nữa hay không.
(Đoạn 1 được mượn từ chuyện ngụ ngôn Aesop, còn từ đoạn 2 trở đi là do tác giả tự sáng tác)

Nước Mỹ chống khủng bố

Một người Hồi giáo định cư ở Mỹ đi dạo bên bờ sông, vô tình trượt chân rơi xuống nước. Anh này không biết bơi nên vùng vẫy kêu la cầu cứu. Gần đó có hai cảnh sát đang đi tuần nên nghe thấy tiếng kêu cứu thì chạy lại ngay, nhưng khi thấy đó là người Hồi giáo thì hai cảnh sát bèn ngơ đi, cứ để mặc cho anh kia uống nước.

Anh chàng Hồi giáo vùng vẫy mãi chưa thấy được cứu bèn gom hết sức lực hô to: "Đả đảo đế quốc Mỹ! Tao sẽ đánh bom Nhà Trắng!". Ngay lập tức hai cảnh sát kia lao xuống nước, vớt anh chàng Hồi giáo lên rồi đưa đi thẩm vấn về tội âm mưu khủng bố.

Thú vui của quan tòa

Một phóng viên hỏi quan tòa: Công việc của ông rất mệt mỏi và căng thẳng, vậy ông làm cách nào để thư giãn đầu óc?

Quan tòa trả lời: Thường thì tôi đọc truyện cười.

Phóng viên nói tiếp: Thật thú vị, ông hay đọc tác giả nào vậy?

Quan tòa lại nói: Thật ra tôi không đọc sách mà đọc biên bản ghi lời bào chữa của các luật sư.

Sunday, June 23, 2013

Chuyện ngụ ngôn mới về chim cánh cụt

Chim cánh cụt sống ở trên bờ nhưng khi chúng muốn bắt cá thì phải xuống nước. Cá voi sát thủ rất thích ăn thịt chim cánh cụt nên hay rình rập ở khu vực chim cánh cụt bắt cá, oái ăm thay chim cánh cụt lại không thể nhìn thấy lũ cá voi sát thủ đang lặn dưới nước từ trên bờ.

Ngày thứ nhất, con đầu đàn kéo một con khác ra gần mép nước và hỏi: Theo mày dưới đó có cá voi sát thủ không?

Con chim cánh cụt kia trả lời: Tao nghĩ là có.

Con đầu đàn liền xô luôn con chim kia xuống nước và nói: Vậy mày chứng minh đi!

Con kia vừa rơi xuống nước thì cá voi sát thủ liền ngoi lên chén luôn.

Con đầu đàn liền nói: Ôi, mày nói đúng rồi đấy.

Cả đàn liền lao nhao nói theo: Đúng rồi! Đúng rồi!

Ngày thứ hai, con đầu đàn lại kéo một con khác ra sát mép nước và hỏi:  Theo mày dưới đó có cá voi sát thủ không?

Con kia trả lời: Tao nghĩ là không có đâu.

Con đầu đàn liền xô con kia rơi xuống nước và nói: Vậy mày chứng minh đi!

Con kia vừa rơi xuống nước thì cá voi sát thủ ngoi lên chén luôn.

Con đầu đàn liền nói: Ô, mày nói sai rồi nhé!

Cả đàn liền lao nhao nói theo: Sai rồi! Sai rồi!

Ngày thứ ba, con chim đầu đàn lại kéo một con khác ra sát mép nước và hỏi: Theo mày dưới đó có cá voi sát thủ không?

Con kia trả lời: Tao không biết.

Con chim đầu đàn liền xô con kia xuống nước và nói: Mày nên tìm hiểu chuyện đó đi!

Con chim kia vừa rơi xuống nước thì cá voi sát thủ ngoi lên chén luôn.

Con chim đầu đàn liền nói: Vậy là bây giờ mày biết rồi nhé!

Cả đàn lại lao nhao nói theo: Biết rồi! Biết rồi!

Kết luận thứ nhất: Mọi lý lẽ của kẻ có quyền lực luôn chỉ phục vụ cho quyền lực.

Ngày thứ tư, con đầu đàn lại kéo một con khác ra sát mép nước và hỏi: Mày có sợ cá voi sát thủ không?

Con chim cánh cụt kia nghĩ bụng đằng nào cũng phải xuống nước nên chẳng thèm trả lời mà nhảy luôn. Nó bơi lội bắt cá được một lúc lâu mà vẫn an toàn. Thấy vậy, con đầu đàn liền gọi cả đàn nhảy xuống nước. Chúng xuống nước được một chốc thì cá voi sát thủ nổi lên và ăn thịt mất vô khối chim cánh cụt, trong đó có con đầu đàn.

Kết luận thứ hai: Quyền lực cũng không thể giúp kẻ sở hữu nó thoát khỏi quy luật của tự nhiên.