Showing posts with label Tôn giáo. Show all posts
Showing posts with label Tôn giáo. Show all posts

Thursday, January 8, 2015

Charlie Hebdo không phải là hình mẫu về tự do ngôn luận

Những tay súng Hồi Giáo đã sát hại mười hai người trong tòa soạn báo Charlie Hebdo vì đăng những truyện tranh châm biếm Đấng Tiên Tri. Liệu việc đó có đe dọa quyền tự do ngôn luận hay tự do báo chí? Xin mời bạn đọc theo dõi bản dịch "What to Say When You Have Nothing to Say?" của tác giả Diana Johnstone để biết thêm chi tiết. Tiêu đề do người dịch đặt.

Biết nói gì khi bạn chẳng có gì để nói?

Paris.

Bạn sẽ nói gì khi chẳng có gì để nói?

Đó là tình thế lưỡng nan đột nhiên xảy ra với các lãnh đạo chính trị và các biên tập viên ở Pháp sau khi ba tay súng đeo mặt nạ xông vào văn phòng của tờ tuần báo châm biếm Charlie Hebdo và thảm sát một tá người. 
Một trang bìa châm biếm Mohamed của tờ Charlie Hebdo
Nguồn: Internet
Các sát thủ trốn thoát. Nhưng không lâu. Những sát thủ đó được vũ trang tốt. Charlie Hebdo thường xuyên nhận được các đe dọa giết kể từ khi họ xuất bản truyện tranh chế nhạo Đấng Tiên Tri Mohamed nhiều năm trước đây. Nhưng cuộc tranh luận dường như đã bị quên lãng, số lượng phát hành hàng tuần đã suy giảm (giống như báo chí nói chung) và sự bảo vệ của cảnh sát đã được nới lỏng. Hai cảnh sát canh gác bị các tay súng bắn hạ đơn giản trước khi họ xông vào văn phòng, giữa cuộc họp của ban biên tập. Hiếm khi có nhiều họa sĩ truyện tranh và nhà văn có mặt vào lúc đó. Mười hai người bị hạ sát bằng vũ khí tự động, và mười một người khác bị thương, một số bị thương nặng.

Thêm vào đó có họa sĩ truyện tranh Charb (Stéphane Charbonnier, 47 tuổi), hiện đang là tổng biên tập của tạp chí, trong số các nạn nhân có hai họa sĩ truyện tranh nổi tiếng ở Pháp: Jean Cabut (76 tuổi), Georges Wolinski (80 tuổi). Một vài thế hệ đã trưởng thành cùng với Cabu và Wolinski, những người thiểu số hòa nhã theo quan điểm cánh tả của Pháp.

Khi những tay súng bỏ đi, một sát thủ quay lại để kết liễu viên cảnh sát bị thương nằm trên đường phố. Họ dừng lại và hét to: “Đấng Tiên Tri đã được báo thù!” Sau đó họ bỏ trốn về hướng khu vực ngoại ô phía đông nam.

Đám đông tụ tập tự phát ở quảng trường Cộng Hòa Paris, không xa con phố nhỏ nơi Charlie Hebdo đặt văn phòng. Dũng cảm, những khẩu hiệu sai lầm giương cao: “Chúng ta là Charlie!” Nhưng họ không phải. “Charlie đang sống!” Không, không phải. Họ vừa mới bị xóa sổ. 

Mọi người đều bị sốc. Điều đó xảy ra không hề có lời nói nào. Đó là những kẻ giết người máu lạnh, một tội ác không thể tha thứ. Điều đó cũng diễn ra không hề có lời nói nào, nhưng mọi người sẽ nói về nó. Mọi người sẽ nói nhiều thứ hơn, như “chúng ta sẽ không cho phép những kẻ Hồi Giáo cực đoan đe dọa chúng ta và tước đoạt quyền tự do ngôn luận”, và những điều tương tự. Tổng thống François Hollande khẳng định một cách tự nhiên rằng nước Pháp thống nhất chống lại các sát thủ. Các phản ứng ban đầu đối với vụ thảm sát là có thể dự đoán được. “Chúng ta sẽ không bị đe dọa! Chúng ta sẽ không từ bỏ tự do của mình!”

Có và không. Chắc chắn là ngay cả những kẻ cuồng tín tôn giáo nhất cũng không thể tưởng tượng rằng vụ thảm sát những nhà châm biến có thể cải đạo nước Pháp sang Hồi Giáo. Kết quả này dẫn đến điều ngược lại: một sự thúc đẩy đối với quan điểm chống Hồi Giáo đang gia tăng. Nếu đây là một sự khiêu khích, thì sự khiêu khích là gì? Nó sẽ khiêu khích cái gì? Nguy cơ rõ ràng là giống như sự kiện ngày 11 tháng 9, nó có thể dẫn tới sự gia tăng giám sát của cảnh sát, và do đó làm suy yếu sự tự do của người Pháp, không phải theo cách mà các sát thủ tìm kiếm (hạn chế tự do chỉ trích Hồi Giáo) mà theo cách các quyền tự do bị hạn chế trong thời kỳ hậu 11 tháng 9 ở Mỹ, bằng cách bắt chước Luật Yêu Nước.

Về mặt cá nhân, tôi không bao giờ thích những trang bìa khiêu khích của Charlie Hebdo, nơi các bức tranh xúc phạm Đấng Tiên Tri – hay là về Jesus – được đăng tải. Đó là vấn đề về khẩu vị. Tôi không cho rằng những bức vẽ tục tĩu, bẩn thỉu là những lý lẽ có hiệu quả, bất kể là chống lại tôn giáo, hay nhà cầm quyền nói chung. Đó không phải là thứ tôi quan tâm.

Những người bị sát hại đáng giá hơn Charlie Hebdo. Các tác phẩm của Cabu và Wolinski xuất hiện trong nhiều ấn bản và được biết đến bởi những công chúng chưa bao giờ mua Charlie Hebdo. Các nghệ sĩ và nhà văn trong buổi họp biên tập đều có tài năng và chất lượng, họ không liên quan gì đến các truyện tranh “báng bổ”. Tự do báo chí cũng là tự do trở thành tầm thường và ngớ ngẩn hết lần này đến lần khác.

Charlie Hebdo không phải là một hình mẫu về tự do ngôn luận trong thực tế. Họ đã kết thúc, giống như “cánh tả nhân quyền”, thứ bảo vệ các cuộc chiến do Hoa Kỳ chỉ huy chống lại “các nhà độc tài”.

Vào năm 2002, Philippe Val, tổng biên tập hồi đó, đã lên án Noam Chomsky về chủ nghĩa bài Hoa Kỳ và sự phê phán quá mức đối với Israel cũng như đối với truyền thông chính thống. Vào năm 2008, một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng khác của Hebdo, Siné, viết trong một đoạn ghi chép ngắn trình bày một tác phẩm mới về việc con trai Jean của tổng thống Sarkozy sẽ cải sang đạo Juda để cưới nữ thừa kế của chuỗi cửa hàng thiết bị nhà bếp giàu có. Siné đã bị Philippe Val sa thải với lý do “bài Do Thái”. Sau đó Siné đã nhanh chóng sáng lập ra một tờ tạp chí cạnh tranh và lấy đi của tờ Charlie Hebdo nhiều độc giả, nổi loạn về tiêu chuẩn kép của tờ Charlie Hebbdo.

Nói ngắn gọn, Charlie Hebdo là một ví dụ cực đoan về thứ đang diễn ra trong ranh giới “đúng đắn chính trị” của cánh tả Pháp hiện thời. Nực cười là vụ sát hại của các sát thủ Hồi Giáo vừa qua đã đột nhiên thánh hóa biểu hiện tăng cường của sự nổi loạn tuổi dậy thì kéo dài, thứ đã đánh mất bề ngoài hấp dẫn, trên khẩu hiệu vĩnh cửu về Tự Do Báo Chí và Tự Do Biểu Đạt. Bất kể là những kẻ sát nhân có ý định gì, đó là điều họ đã làm được. Cùng với việc giết hại những người vô tội, họ chắc chắn khoét sâu cảm giác về sự hỗn loạn đẫm máu trong thế giới này, làm trầm trọng thêm sự bất đồng giữa những nhóm sắc tộc ở Pháp và Châu Âu, và không hoài nghi gì nữa, đạt tới một kết quả độc ác khác. Trong thời đại của sự hoài nghi, các thuyết âm mưu chắc chắn được làm giàu thêm.

Diana Johnstone is the author of Fools’ Crusade: Yugoslavia, NATO, and Western Delusions. Her new book, Queen of Chaos: the Misadventures of Hillary Clinton, will be published by CounterPunch in 2015. She can be reached at diana.johnstone@wanadoo.fr

Wednesday, November 12, 2014

Nghèo, da trắng và say khướt

Xin giới thiệu với bạn đọc blog bản dịch bài viết "Poor, white and pissed" của tác giả Joe Bageant, một nhà báo tự do nổi tiếng chuyên viết về cuộc sống của những người dưới đáy xã hội Mỹ. Bài viết này đã có từ lâu nhưng cuộc sống của người lao động nghèo da trắng ở Mỹ trong đó vẫn mang những đặc trưng ít thay đổi. 

Nghèo, da trắng và say khướt

Nếu mày đang đọc những dòng này, rất có khả năng mày là một gã tự do, thậm chí đang kêu gào đầy phẫn nộ kiểu như hãy-đốt-trụi-đất-nước-cộng-sản-mắc-dịch-đi – trong trường hợp ấy tao sẽ nói, “Tới ngồi cạnh tao đi đồng chí!" (Nhất là khi mày là một cô nàng tóc vàng). Giống như hầu hết những đứa cánh tả, mày sẽ sống ở thành thị, hay chỗ nào đó có sự đa dạng văn hóa hợp lý. Hơn nữa mày được học hành và có thể đọc những dòng này mà không phải mấp máy môi. Có thể mày sống trong cộng đồng tự do tư duy kiểu như Nước Cộng Hòa Nhân Dân Berkeley, hay đang lăng xăng dưới ánh sáng đèn của Manhattan, chỗ mày có thể xem những bộ phim độc lập và mua tỏi tây và sữa đậu nành ở cửa hàng tạp hóa.

Mặc dù vậy, tao sống ở một thị trấn nhỏ, chỗ có thể dễ dàng kiếm được lòng lợn, bánh pudding và dưa chuột ngâm dấm hơn là tỏi tây trong cửa hàng tạp hóa … và ở đó phim “Smokey và Kẻ cướp” vẫn được chiếu trong các rạp lèn chặt người hết năm này qua năm khác. Thị trấn của tao nổi tiếng trong vụ cháy lốp xe của hãng “Rhinehart” vào năm 1983, 5 triệu lốp xe phế thải đã cháy suốt 9 tháng, được đăng trên trang nhất các bản tin ở Winchester, Virginia và tin tức quốc gia, cũng như trên dòng cập nhật trạng thái của siêu quỹ dọn dẹp EPA. Khói của vụ cháy có thể được nhìn thấy trên các bức ảnh vệ tinh, việc dọn dẹp kéo dài 18 năm và vụ cháy là sự kiện vĩ đại nhất tại thị trấn của tao trong thế kỷ 20. Về đời sống trí tuệ thì đây là một thị trấn có cực kỳ ít người từng nghe đến những cái tên như Susan Sontag [nhà văn nữ nổi tiếng người Mỹ], mặc dù các biên tập viên tạp chí địa phương đã đăng xã luận cáo phó về bà ta, bài ấy có tiêu đề là: Vĩnh biệt, đồ-cặn-bã-cộng-sản-Do-Thái-của New-York! 

Hầu hết mọi người đọc báo tại bàn ăn sáng trong thị trấn đều hỏi nhau, “Susan Sontag là đứa chết tiệt nào vậy?”. Họ sẽ hỏi tương tự về Daniel Barenboim hay Hunter S. Thompson bởi vì cả hai chưa bao giờ xuất hiện ở chương trình của Oprah. Bầu không khí chung bị một luật sư, từ Atlanta đến để ngó quanh thị trấn và được nhìn ngó, phá bĩnh bằng câu: “Đồ đần, tính tiền!” Đó là từ một gã thấy quanh mình toàn những kẻ da trắng nghèo khổ đần độn. Hãy cười nếu mày muốn, nhưng đó là trái tim của bang đỏ ở Hoa Kỳ mà mọi người đang nói đến trong những ngày này. 

Một người thuộc tầng lớp cao hơn của Hoa Kỳ có thể sống ở những nơi như Winchester, Virginia? Không hẳn. Chỉ có những gia đình thượng lưu tiểu thương cũ kỹ và những gã quản lý nhà máy lương cao bị thuyên chuyển đến đây là cảm thấy nơi này đáng sống – đám đầu tiên là vì địa vị xã hội và đám thứ hai là vì biết chắc rằng một ngày nào đó lại sẽ được thuyên chuyển đi nơi khác. 

Hầu hết phần còn lại trong đám chết dí ở Winchester là những kẻ thường được gọi là giai cấp lao động truyền thống. Giờ thì tất cả mọi người đều gọi bọn tao là Rác Trắng. Đó là những gã lao động nghèo khổ da trắng, những kẻ cùng lắm chỉ có cái bằng tốt nghiệp trung học. Trên quy mô cả nước thì bọn tao chiếm một phần tư số công nhân da trắng, tức là 35 triệu gã cả thảy theo như con số đã bị cắt xén của chính quyền. Không ai biết chắc điều gì ở một quốc gia gọi hàng triệu gã thợ sửa chữa lặt vặt với giá 7 dollar/giờ và những gã bên lề xã hội làm việc không có bảo hiểm hay trợ cấp là “cá nhân kinh doanh độc lập” và “doanh nhân”.

Những gã kinh doanh độc lập nhỏ, như bọn tao được nghe, là “xương sống của nền kinh tế Mỹ”. Nếu điều đó là thật, thì đó là điều đáng buồn vì bọn tao đang nói về những công dân kiếm được khoảng 25-30 ngàn dollar trước thuế mỗi năm. Với cả hai vợ chồng cùng đi làm. Tao nói với gã bạn là một thợ sửa chữa vặt tự do, tên là Gator, rằng hắn là xương sống của nền kinh tế Mỹ; hắn trả lời là hắn cảm thấy giống lỗ đít của nước Mỹ hơn.

Trong bất cứ hoàn cảnh nào thì những người ở chỗ tao không phải là những người ở phòng ngủ trưa cạnh chỗ mày tại nơi làm việc (nhưng họ có thể dọn vệ sinh vào ban đêm khi mày đang ngủ). Những người chỗ tao không phải là những kẻ phàn nàn về việc thanh toán nợ học phí, hay những kẻ nhận được chỗ đỗ xe tốt nhất ở khu tổ hợp văn phòng. Họ có những vấn đề hoàn toàn khác, hầu hết là khoản thanh toán lặt vặt. Hay những người giống như lão thợ cả Dany của dịch vụ cắt tỉa cây, sau khi xén mất một ngón tay trong lúc làm việc với cưa xích, lão gói nó lại với giấy gói bánh Mac-Donald và chạy bổ đến bệnh viện để gắn nó lại. Hoặc như hàng ngàn người khác trong thị trấn đang nghiền táo để làm nước sốt táo hay nấu chúng thành giấm ở công ty Sản Phẩm Trái Cây Quốc Gia, một công việc theo ca tẻ nhạt đến phát khùng hết năm này qua năm khác mà không có bất cứ cơ hội thăng chức nào, hay được chăm sóc y tế. Tất cả bọn họ đều bị giãn thợ theo mùa vụ khi toàn bộ táo đã bị nghiền và hàng triệu lít giấm đã được đóng chai – giai cấp lao động chẳng đi bất cứ đâu trong một thành phố bốc mùi dấm.

Một trong những vấn đề mà giai cấp lao động miền bắc gặp phải là những người Mỹ tiến bộ có giáo dục coi họ là một đám béo mập, những gã trộm cắp cực kỳ thính mũi có vũ trang. Vấn đề này cũng có một phần sự thật là nhiều người trong số bọn tao đúng như vậy. Hãy gọi chúng là hội chứng “Những-thằng-nghèo-da-trắng-đần-độn-tao-tính-tiền”. Nhưng sai lầm của đám tự do trong suy nghĩ về những gã công nhân có vũ trang và say khướt là ở chỗ họ không chỉ có nòi giống phương bắc. Bất kể là mày sống ở đâu trên đất nước này, mày cũng sẽ thấy bọn tao. Bọn tao là một dân tộc ở ngay trước mũi mày tại lối ra của Wal-Mart, xử lý vấn đề về dầu máy trong khi vẫn hút thuốc lá. Nhưng ngay cả ở những sự kiện dân chủ như mua sắm, sự va chạm sẽ bị giới hạn bởi vì tụi tao không mua bia loại sang và mày không mua đạn hay dầu máy. Nếu tụi mình không đứng cùng hàng chờ thanh toán thì có lẽ là tụi tao đang đợi mày thực hiện nhiệm vụ của một nhân viên bàn giấy. Trong chiếc áo chẽn màu đỏ sáng với thẻ ghi tên, tụi tao trông không đến nỗi nghèo nàn và tuyệt vọng. Nhưng hãy để tao kể về Roy, một gã lớn tuổi vui vẻ, thông minh với chiếc áo chẽn màu cam trong bộ phận hàn chì của cửa hàng Home Depot địa phương. Gã biết tất cả mọi thứ về hàn chì, và gã khập khiễng với cái đầu gối tồi tệ đã được ghép đĩa đệm hai lần trong đời công nhân xây dựng, nhưng gã chỉ có bảo hiểm y tế cho một bên. Không có bảo hiểm y tế của Home Depot, mày nghĩ coi – tất cả lương của gã phải dùng để thanh toán bảo hiểm y tế tư nhân nếu gã không muốn mất luôn căn nhà gỗ một tầng xập xệ mà hai vợ chồng gã mua sau chiến tranh Triều Tiên, cho những hóa đơn y tế kinh khủng. Căn nhà gỗ đó hiện giờ nằm ở khu dân cư tồi tệ, chỉ có chủ nhà chuyên cho thuê khu ổ chuột đang thống trị cái thị trấn này mới thèm mua, và cũng chẳng đáng gì. Roy sẽ mất nhà trong 25 năm, không có bất cứ khách hàng trung lưu rám nắng của vùng ngoại ô nào ở đây hay bất cứ đâu thèm ngó ngàng. 

Đây hoàn toàn là bang đỏ tân bảo thủ Virginia, nơi mọi người sẵn sàng giải thích cho tình trạng của Roy trong đời: như chủ quầy báo Jimbo nói, “Họ là những kẻ thất bại, những kẻ không thể loại bỏ khỏi xã hội vĩ đại nhất quả đất. Darwin đã đúng. Gandhi đã sai. Toàn là phân!” Jimbo cũng là gã đã khuyên tao rằng “Hãy luôn đạp những gã đã ngã; điều đó giúp gã ấy có động lực để đứng lên.” Đôi khi tao nghĩ rằng đó là điều khốn kiếp có ý nghĩa nhất mà những thị trấn lao động nhỏ nhoi của Hoa Kỳ như Winchester đã tạo ra.

Móng vuốt à, tao có mâu thuẫn không?

Nghèo và da trắng là một mâu thuẫn ở Hoa Kỳ. Da trắng, nhất là đàn ông, được kỳ vọng là sẽ có lợi thế mà họ bóc lột tàn nhẫn. Mặc dù vậy hầu hết người nghèo ở Hoa Kỳ là da trắng (51%), vượt xa da đen với tỷ lệ 2:1 và vượt xa các nhóm nghèo khổ thiểu số khác cộng gộp lại. Hoa Kỳ tràn ngập câu chuyện hoang đường về sự kết hợp giữa da trắng với sức mạnh, giáo dục cũng như cơ hội. Xã hội tư bản dạy tụi tao là tụi tao nhận được những gì đã đóng góp, thế nên nếu một gã da trắng không thành công thì đó chỉ là bởi vì gã lười biếng. Nhưng cũng giống như những gã cặn bã da đen và Latin trong các khu ổ chuột, lao động nghèo da trắng sống tận đáy xã hội chả có gì khác ngoài thất bại. Nếu ông bố bỏ dở trung học của mày vất vả với đồng lương rẻ mạt và không bao giờ đọc sách cũng như mẹ mày là công nhân dệt vải, thì mày sẽ không được Hội Đầu Lâu và Xương của Yale [Hội kín ở Đại học Yale có các thành viên trở thành tổng thống] tuyển mộ để trở thành tổng thống Hoa Kỳ sau này, bất chấp chuyện cổ tích quốc gia. Mày sẽ bị công việc làm ca 8-dollar-một-giờ ở đâu đó tóm cổ và sẽ phải cầu nguyện có đủ việc làm thêm giờ để thanh toán hóa đơn sưởi ấm. Mày là một công nhân.

Chính trị cánh tả từng là chỗ dựa cho những công nhân này, từng đứng vào hàng nhận đòn roi ở cửa nhà máy cùng với họ. Giờ đây khi đang thu mình dễ chịu trong tầng lớp trung lưu, cánh tả Hoa Kỳ coi công nhân da trắng là những kẻ khiêu chiến mù quáng, móng vuốt tâm phúc của đế quốc. Họ mô tả giai cấp lao động rẻ rúng và cầu xin câu trả lời cho việc làm thế nào mà họ lại đi con đường đó. Coi họ là nguồn gốc sâu xa của vấn đề chính trị quốc gia thì thật nực cười. Họ là triệu chứng của vấn đề, và họ có thể làm cho điều đó tồi tệ bởi vì họ dễ bị điều khiển, hoặc bởi vì họ không thể nói về ý tưởng chân thật của một gã say bia. Nhưng họ hoàn toàn không phải là nguyên nhân gốc rễ. Cánh tả nên nhận lấy tâm trạng của họ từ Malcom X, người hiểu rằng phải giáo dục và cung cấp thông tin cho toàn bộ xã hội Phi-Mỹ trước khi xử lý mục tiêu thống nhất. Đó là điều tương tự đối với người lao động nghèo da trắng. Không ai cho rằng việc đó đơn giản.

Đừng cười, mày là đứa kế tiếp! 

Đám tự do trung lưu, hay bảo thủ giàu có trong trường hợp này khó có thể thấu hiểu văn hóa của giai cấp lao động nghèo da trắng. Với khẩu súng, Chúa và khiếu thẩm mỹ ồn ào lỗ mãng (NASCAR và Shania Twain?), tụi tao trông giống loại hạ cấp, phái sinh bốc mùi bia. Sự thật là văn hóa của của giai cấp lao động nghèo da trắng không phái sinh từ bất cứ giai cấp nào khác ở Mỹ. Nó không nằm dưới tầng lớp trung lưu và thượng lưu, mà song song với chúng. Chỉ là có ít cách để thoát khỏi cũng như để gia nhập vào đó. Cư dân của nó được sinh ra ở đây. Cánh tả có giáo dục không thể dễ dàng thâm nhập. Khi họ tiếp cận, đám viện sĩ xã hội tự do giống như những con lạc đà diễu ngang qua cái nhìn mắt châm chọc, nhưng tao chưa bao giờ gặp ai thừa nhận điều đó, hay thậm chí biết rằng theo dõi không nhất thiết là phải hiểu. Hệ quả là tụi tao thấy rất nhiều sách/nghiên cứu tập trung vào nhóm dân tộc thiểu số, nhưng rất ít đáng tin cậy để bảo vệ những người bản địa lớn lên trong nghèo khó. Đối với tao, không thể thuyết phục và đáng tin, tao chỉ là một gã châm biếm lỗ mãng đầy định kiến từ Winchester, Virginia, hay gọi cách khác là “xóm cặc”

Mặc dù cái chỗ mà tao đang ngồi và viết về nó, có thể là hàng ngàn nơi khác trên khắp nước Mỹ. Một thế giới song song được hệ thống Hoa Kỳ tạo ra, nơi đẳng cấp và sự tự tin được đánh giá qua thứ mà một kẻ có thể tiêu dùng hay không thể tiêu dùng, giáo dục và dĩ nhiên là giai cấp mà từ đó hắn được sinh ra. Sự khác biệt giữa chúng ta được định sẵn từ bẩm sinh và những quy định tàn bạo. Ví dụ, rất ít người Mỹ trung lưu ngày nay bán tạp chí ở góc phố vào lúc 12 tuổi để kiếm tiền may đồng phục trường học hay vác than tới lò sưởi phòng khách bẩn thỉu vào mùa đông. Tao thì đã làm cả hai. Họ không bao giờ ngồi ăn bữa chính với café và buôn chuyện tào lao sau những giờ lạnh giá ở góc phố. Nếu điều này nghe giống như chuyện kể nức nở về thời kỳ Đại Suy Thoái, thì hãy để tao nói cho mà biết, đó là vào khoảng năm 1959-1962. Ngay bây giờ, tao có thể thấy hàng trăm người trong cộng đồng đang làm việc tương tự, hay một số đứa trẻ vẫn làm vậy (thường là đám trẻ Latin). 

Quan điểm của tao là luôn có rất nhiều đứa khốn kiếp không biết gì về con cái của giai cấp lao động, cho dù là những người Mỹ may mắn có thừa nhận nỗ lực của tụi tao hay không. Nhưng họ phải thừa nhận. Mày thấy đấy, nó kiểu như: Khi hệ thống nhẫn tâm của Hoa Kỳ đã biến hết tụi tao thành những xác sống nốc bia dãi nhớt lòng thòng trong các trại lao động khổ sai kiểu Mỹ thì mày sẽ là đứa kế tiếp. 

Tất cả đều yêu mến Đạt Lai Lạt Ma, nhưng không ai yêu mến cái thằng khốn khổ này! 

Không có gì đáng ngạc nhiên khi đám tự do không được tin cậy. Không có gì đáng ngạc nhiên khi một gã hề nghiện ma túy như Limbaugh có thể được gọi là thượng lưu tự do và dính chặt lấy họ. Theo quan điểm của tụi tao, nếu không ngập trong hóa đơn của bác sĩ đến đầu gối và phải cầu nguyện để nhà máy địa phương rẻ rách của Styrofoam không cắt ca làm việc thứ hai, thì mày là thượng lưu. Đám tự do trung lưu có giáo dục (và giáo dục là sự khác biệt chủ yếu giữa những gã da trắng bên lề xã hội với mày) không đến thăm những cộng đồng kiểu tụi tao, ngay cả khi cùng trong một thị trấn. Họ uống ở những quán bar đẹp hơn, đến nhà thờ đẹp hơn và hầu hết trong đời tụ tập trong những khu vực tách biệt của đất nước, chủ yếu là đô thị. Hệ quả là đám tự do gần gũi hơn với những vấn đề xã hội của người nhập cư, hay cảnh ngộ khốn khổ của Tây Tạng, hơn là vụ mùa bội thu của người lao động bản địa lớn lên ở nông thôn, những người đang tô điểm cho những thị trấn như Winchester. Người Mỹ tự do yêu mến Đạt Lai Lạt Ma nhưng ghê tởm cuộc sống ở miền quê của những gã ăn thùng uống chậu và những gã thợ hàn chì diễn trò. Không thể nói là tao trách mắng toàn bộ bọn họ, nhưng đó là lý do tại sao Chúa tạo ra bia. Để làm cho cuộc sống hấp dẫn hơn, hay ít nhất là có thể tiêu hóa được.

Bất kể trường hợp này ra sao, giúp đỡ người lao động nghèo không phải là việc viết một nghiên cứu khoa học được tài trợ bộn tiền khác về họ. Điều đó chỉ đơn giản là phục vụ một trường đại học tự đào tạo của tầng lớp trung lưu. Mặc dù đó là nguyên nhân tạo ra tầng lớp lao động nghèo da trắng khốn khổ mà những gã trung lưu có giáo dục lớn lên trên những bãi cỏ xanh rì ở khu ngoại ô nhắc tới. Tuy được học và có ý định tốt, nhưng họ không được trang bị để thấu hiểu hoàn toàn ý nghĩa của trại lao động khổ sai mới của Mỹ - hay quá già cho vấn đề đó. Họ không thể hiểu được một sự nghiệp chỉ biết đến việc moi ruột gà ở trại gia cầm địa phương trong cuộc đời của những người khác (Giả định là lò mổ đó không bị chuyển ra nước ngoài). Giai cấp lao động bẩm sinh mang những giá trị đạo đức tinh thần chỉ có thể hiểu được khi trải nghiệm chúng. Điều đó quay trở lại với sự tin cậy.

Cục thống kê dân số lưu giữ nhưng con số về người lao động nghèo. Các trường đại học nghiên cứu và các nhà kinh tế đọc liến thoắng những bản thống kê. Nếu chỉ cần nghiên cứu và con số là có thể giải quyết vấn đề người lao động nghèo khổ thì thanh toán séc ăn cắp sẽ không phải là ngành nhượng quyền nóng nhất nước và Manpower sẽ không phải là chủ lao động lớn nhất của chúng ta. Đúng như vậy, nếu những con ễnh ương có cánh thì chúng sẽ không bị ngã dập mông. Duy lý và khoa khọc xã hội không thể giải quyết nó, cũng như con số không thể mô tả linh hồn và cá tính của con người. Cũng giống như những gã bốc mùi gạt tàn thuốc lá trong hàng người chờ ở lối ra, đọc ngấu nghiến một thùng carton của Little Debbies ở chỗ ngồi và cầu Chúa Jesus về bất cứ thứ thường nhật nhỏ mọn đáng thương chết tiệt nào đó (Nếu phần cuối không đáng chú ý thì mày đã chứng minh quan điểm của tao về sự rạn nứt tự do thế tục.)

Một sự khởi đầu tốt để hàn gắn sự rạn nứt đó có thể là: lần tới khi ai đó ở cánh tả đụng mặt những gã có vẻ là tự kinh doanh, ngoan cố, bị ám ảnh bởi chúa, thì họ có thể khai mạc phiên phán xử, hiểu tình hình phức tạp của họ, bước tới và nói, “Người anh em, tôi có thể giúp anh một tay không?” Chắc chắn điều đó sẽ làm cho những bóng ma như như Joe Hill, Franklin Roosevelt hay Mohandas Gandhi mỉm cười.

Nhiều thứ tào lao hơn giá trị

Trước khi tao nhận được câu hỏi đặc biệt hơn, “Mày nghĩ đám tự do trung lưu phải làm quái quỷ gì?”. Tao sẽ trả lời nó. TỔ CHỨC! Chấm dứt bỏ phiếu cho một đám trời đánh thánh đâm có tên là Đảng Dân Chủ và TỔ CHỨC! – TỔ CHỨC! Chấm dứt đùa cợt bản thân là Đế Quốc sẽ bảo vệ mày một cách chuyên nghiệp cũng như bán chuyên nghiệp và TỔ CHỨC! Hãy dành thời gian cho ghế băng nhà thời Pentecostal hay tham gia một hội bia cổ xanh và TỔ CHỨC! Hãy gia nhập câu lạc bộ Elks và TỔ CHỨC! Hãy tỉnh ra rằng không có bất cứ đảng nào ở Hoa Kỳ đại diện cho bất cứ thứ gì ngoài lợi ích doanh nghiệp và TỔ CHỨC! Hãy khởi đầu trong cộng đồng da trắng yếu đuối lén lút của mày và TỔ CHỨC! Gõ những cánh cửa và TỔ CHỨC! Lay chuyển thiên đường, trái đất, trái tim, tinh thần và TỔ CHỨC! Nếu có đủ những người làm điều đó, đám thượng lưu chính trị và doanh nghiệp sẽ sợ đến tè ra quần và đánh gục mày luôn như chúng từng làm ở Miami và Seattle. Nhưng ít nhất mày sẽ được viết trong lịch sử như một kẻ cao quý. Ngay bây giờ. Tao loại nó khỏi hệ thống của tao. Hãy coi tất cả những câu nói hay những lời khốn khiếp về Hoa Kỳ ngày nay có ý nghĩa chính trị và phù hợp cuộc bầu cử xảo trá 2004, hãy nói về những giận dữ chính trị và “vấn đề giá trị” được thảo luận nhiều của giai cấp lao động tự kinh doanh cho đến nay vẫn chưa có mặt mũi gì. Hãy nói điều gì đó. Tao vừa cầu nguyện vừa tránh đánh cú chót với những người đó và tao KHÔNG xem những giận dữ được quảng cáo rùm beng về những giá trị thường được trích dẫn nhất, như kiểm soát súng, phá thai, hay hôn nhân đồng tính … Thật sự, đó là vấn đề mà những gã chuyên trích dẫn Kinh Thánh cứng nhắc và những lãnh đạo chính thống đã nhai đi nhai lại suốt nhiều thập kỷ. Các chính khách yêu thích chuyện tào lao đó. Có vẻ như đám truyền thông theo đuôi cũng vậy. Nhưng ở trung tâm đặc biệt này, tao tránh xa khỏi những gã chính thống, tao chỉ đơn giản không nhìn nỗi ám ảnh con người rộng như các thiết chế tự do tuyên bố. Khốn kiếp, tụi tao có ba gã đồng tính và ít nhất một nàng đồng tính hay tụ bạ ở quán rượu lỗ mãng, họ đều có quyền uống, khóc và tán nhảm như bất cứ ai khác. Khi bạn Pootie rậm lông nặng 120 kg của tao nói: “Đồ chết tiệt, tao có rất nhiều điểm chung với đồng tính nữ!” (Mặc dù vậy. tao thừa nhận rằng hôn nhân đồng tính là hơi quá nhiều để chấp nhận trong cuộc bầu cử năm 2004 đối với một số người lao động nghèo. Đó là sự nhìn nhận.). Những người lao động nghèo ở thị trấn của tao giận dữ, nhưng không đặc biệt giận dữ với Cái Nhìn Kỳ Quặc Đối Với Gã Bình Thường, hay những bào thai vô hình. Tao nghĩ sự giận dữ của người lao động ở cấp độ căn bản hơn và đó là về: đẳng cấp và trạng thái của công dân trong xã hội chúng ta. Tao nghĩ đó là về sự tổn thương hàng ngày mà chủ doanh nghiệp, chính quyền, quốc gia, bang và địa phương, cũng như những nghiên cứu sinh Mỹ có giáo dục hơn, các tiến sĩ, luật sư, nhà báo, học giả và những gã lặng lẽ khinh bỉ người lao động với cách hành xử thiếu văn hóa mà họ buộc giai cấp lao động phải gánh chịu. 

Tao nghĩ giai cấp lao động cũng giận dữ về những thứ khác nữa: 

Đó là về sự sỉ nhục mà các ông chủ và các quản lý bắt họ phải chịu đựng – họ đã bị tha hóa thành một đơn vị sản xuất không có mặt mũi gì trong nền kinh tế toàn cầu vinh quang của chúng ta. 

Đó là về việc những tầng lớp có học và những tầng lớp thượng lưu có chuyên môn tương tự khác, chính trị và kinh doanh lảng tránh rằng Hoa Kỳ không thừa nhận họ là thượng lưu. 

Đó là những ưu tiên của ai đó trở nên ít đáng kể và bình thường hơn của những người đầy quyền lực đang quyết định cuộc sống của chúng ta. 

Đó là về việc hàng ngày phải chịu đựng sự thiếu tôn trọng nhân bản của chính quyền, và những cơ quan thể chế khác, ngoại trừ nhà thờ. 

Đó là khi làm việc ở Wal-Mart hay Home Depot hoặc Arby phải đeo một thẻ ghi tên mà không có họ. Mày chỉ là Melanie hay Bobby, ở đó để bợ đít quản lý hoặc tìm kiếm một công việc tạm bợ khác. 

Đó là về nỗ lực sống cuộc đời theo cách duy nhất mày biết bởi vì mày được nuôi dạy theo cách đó. Nhưng đôi khi quy tắc thay đổi đối với mày. 

Đó là về nỗ lực duy trì thứ giống như phẩm giá bề ngoài, khi cả mày và hàng xóm đang sống từ ngày thanh toán này tới ngày thanh toán khác, tuy không ai thừa nhận cả. 

Đó là về những chuyện hoang đường của truyền thông mà mày không bao giờ thấy trong gia đình: quỹ đại học dành sẵn cho lũ trẻ, danh mục cổ phiếu, nhà nghỉ cuối tuần … 

Đó là sự căng thẳng không được thừa nhận của cả hai vợ chồng do làm việc nhiều hơn nhưng chỉ đủ trả tiền điện của năm 1976.

Phải, đó là về giá trị. Đó là về giá trị mà tụi tao đã từng bỏ rơi như một con người – như phẩm giá, giáo dục và cơ hội cho mọi người. Và đó là về sự giận dữ của giai cấp lao động bị đánh lạc hướng khỏi những gì ít nhất họ thấu hiểu. Mày. Và tao. Theo cách này, người lao động mà tao đang nói tới không hoàn toàn khổ sở với cuộc sống, chỉ là giận dữ (và buộc phải giận dữ hơn khi chính quyền Bush cuối cùng cũng đẩy kinh tế quốc gia xuống mép vực thẳm). Họ chỉ đơn giản phản kháng lại sự thay đổi bởi vì nhiều thập kỷ thay đổi đã luôn đem tới những thứ tồi tệ - ngày 11 tháng 9, khủng bố, thuê ngoài … luôn là những điều xấu, tiến thẳng về phía tồi tệ.

Tỉnh dậy, hỡi những kẻ tự do ương bướng!

Một bình luận khốn kiếp về giai cấp lao động Mỹ mà tao phải trả lời, viết về và thể hiện nói chung cho các nhóm tự do thấy sự tồn tại của 250 triệu người lao động Mỹ, có một chiếc xe hơi Mỹ cố định, lát đường phố của họ và ngồi chờ bên bàn ăn từng ngày. Như một biên tập viên sách tự do cao quý và tử tế Thành Phố New York đã nói với tao, “Nhìn từ đây thì người của mày trông giống một dạng ngoại lai, như thể tụi mày đến từ Yemen hay gì đó.” Ôi! 

Đây không phải là nhiếc móc người Mỹ tự do có giáo dục – tốt thôi, OK, một chút. Nhưng nếu người Mỹ tự do có gì đó quá tự mãn thì giai cấp lao động đồng đạo của tao đã hết sức dại dột ngu xuẩn để bị dắt mũi dễ dàng bởi những gã như Karl Rove và gã mộ đạo giả danh George Bush. (Pootie khốn kiếp, Saddam KHÔNG tấn công Trung Tâm Thương Mại Thế Giới!). Mặc dù vậy, đám tự do và giai cấp lao động không cần nhau để sống sót trước những gì chắc chắn sẽ tới, thứ được sẽ được mang đến cho chúng ta bởi chính quyền đã từng hứa hẹn với chúng ta là họ sẽ “điều hành đất nước này như một vụ kinh doanh”. Ôi khốn kiếp, phải, họ sẽ làm điều đó. Thế nên cánh tả phải thật sự suy nghĩ mặt đối mặt với những người Mỹ không thấy cần thiết phải chia sẻ mọi ưu tiên của tụi tao, nếu điều đó có thể lại thích hợp. 

Một khi tụi tao bắt đầu nhìn vào khuôn mặt của những phần đang thay đổi trong nước cộng hòa đang suy tàn này, trên hết là cử tri của giai cấp lao động độc lập không thể cắt nghĩa được này không phải không cắt nghĩa được. Chỉ riêng Chúa, đồng tính, súng thì không giải thích được sự ưa chuộng phe bảo thủ trong cuộc bầu cử năm 2004. Đám tự do có bằng đại học và công nhân cổ xanh cần phải bắt đầu phân tách các vấn đề chính sách trọng yếu từ một biểu tượng. Chiến đấu về thực chất, những vấn đề thực tế mà người lao động bình thường có thể cảm nhận và thấy – đưa ra những lời hứa về những thứ có thật. Giống như chăm sóc sức khỏe được đảm bảo chắc chắn và mức lương đủ sống tử tế. Nói và làm. 

Ai, ô hô! Mọi thứ không đơn giản, bởi vì người Mỹ lao động nghèo, cũng giống như phần còn lại trong số chúng ta, đã trở nên đầy sợ sệt, sùng bái quyền lực, dư thừa sự ngớ ngẩn để từ bỏ thứ heroin vô hồn về chủ nghĩa tiêu dùng rẻ tiền … cũng giống như mày … giống như tao. Họ sẽ không bao giờ đến với chúng ta, nên chúng ta phải đến với họ. Điều đó có nghĩa làm việc nhà thờ, việc ở xã và hồ chứa nước tưới, làm bánh nướng bữa sáng Kiwanis, chỗ làm việc của chúng ta và trông lạ chưa kìa! Ngay cả cái bụng dưới bốc mùi bia nhất của nước Mỹ … nơi tầng lớp trung lưu tự do tốt lành sẽ không cho lũ trẻ của họ tới vì sợ rằng điều đó sẽ làm hỏng điểm SAT quý giá nhỏ nhoi của chúng. Một lần nữa, không ai nói điều đó sẽ dễ dàng. Tình anh em. Tình đoàn kết. Lòng trắc ẩn. Quá lý tưởng? Phù phiếm? Có thể. Nhưng nếu những điều này không là mục tiêu đáng giá, thì chả có gì hết.

Đưa đến tất cả những điều đó theo kiểu hòa bình ngăn nắp sẽ là một con điếm. Sự thật khó nhằn đến nỗi tao không định tham gia mấy. Kệ đời. Tao muốn thoát và ngay lập tức có một cuộc khởi nghĩa vũ trang từ sau cuộc bầu cử tháng 11. Nhưng đó là vấn đề khác và gã đang lắng nghe ở Bộ An Ninh Nội Địa có thể ra một cú đòn chớp nhoáng. Viết thư cho tao ở Gitmo [nhà tù ở vịnh Guantanamo], tất cả tụi mày! Hãy đề địa chỉ người gửi là “Joe từ Yemen”.

Thursday, November 6, 2014

Những người thầy tốt nhất mà tôi từng có

Người ta thường được nghe các hùng biện đề cao giáo dục, coi giáo dục là con đường thoát khỏi nghèo nàn lạc hậu, con đường để trở nên giàu sang và hạnh phúc. Ảo tưởng tư sản thường được tiếp sức bằng câu chuyện kiểu Fukuzawa vẽ nên một tương lai nhờ học hành mà trở thành tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng đối với giai cấp vô sản, không có điều kiện để học hành thì cuộc sống là trường học đồng thời là nơi thực hành của họ, những người xung quanh là thầy dạy của họ. Thứ mà họ học được không phải là cách trở nên giàu có hay giành được địa vị cao trong xã hội mà là đấu tranh để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn. Xin mời bạn đọc theo dõi bản dịch "The Best Teachers I Ever Had" của tác giả Bill Quigley để biết những người nghèo ở Hoa Kỳ đã tự giáo dục mình ra sao.

Những người thầy tốt nhất mà tôi từng có

Tôi thường sống và làm việc tại Nhánh Người Ireland ở Nhà Hy Vọng của New Orleans. Tôi làm việc với những người sống trong Cơ Sở Phát Triển Nhà Ở St. Thomas. Hơn 1500 hộ gia đình sống trong các tòa nhà bằng gạch xếp chiếm ba trong số bốn khối nhà của khu vực mà hiện nay là khu chung cư River Garden.

Một số sơ dòng Catholic sống ở St. Thomas muốn tôi tham gia cùng với họ trong việc chăm sóc người nghèo và tôi đã đồng ý. Một trong các sơ nhận được một khoản lương nhỏ cho việc dạy tôn giáo ở Học Viện Mercy. Bà nói với tôi rằng bà sẽ đưa cho tôi khoản lương 250 dollar đó nếu tôi tham gia cùng với họ. 

Tôi biết giảng dạy xã hội của đạo Catholic ưu tiên cho việc giúp đỡ người nghèo, nên tôi đã tham gia cùng với họ để giúp đỡ mọi người.

Tôi đã làm việc với những sơ đó và các gia đình trong cộng đồng vài năm trước khi tôi đi học ở trường luật. Tôi giúp đỡ khi có ai đó bị ốm và cần giúp đỡ để đến bệnh viện, với trách nhiệm thu thập các hóa đơn và điền chúng vào các bản kê khai của chính quyền.

Tôi cũng hợp tác chặt chẽ với các bà mẹ và các bà nội/ngoại, những người đã lập ra hội đồng dân cư. Những phụ nữ này thường là chủ gia đình, phần lớn chỉ kiếm được rất ít tiền hoặc không kiếm được đồng nào từ các công việc có mức lương tối thiểu, trợ giúp công cộng hay an sinh xã hội. Họ nuôi dạy con cháu và thường là các cháu nội/ngoại với rất ít tiền trong một môi trường tương đối cam go.

Sau nhiều tháng, tôi bắt đầu hiểu rằng những người phụ nữ mà tôi trợ giúp đang sống một cuộc sống anh hùng. Họ có rất ít tiền, không xe hơi, không tài khoản tiết kiệm và đầy gánh nặng trách nhiệm. Mặc dù vậy họ rất sùng tín, rất tích cực trong cộng đồng, bỏ nhiều thời gian để nuôi dạy trẻ em và rất sẵn sàng dấn thân cũng như giúp đỡ người khác.

Phần lớn mọi người không biết đến những cư dân này do những người kém may mắn đó là người Mỹ gốc Phi và họ không sống trong “dự án”.

Thậm chí sau một ngày mệt mỏi chăm sóc những trẻ nhỏ, đưa những trẻ lớn hơn tới trường và đón về, tìm cách mặc cả để ngân sách nhỏ bé của họ vừa đủ, giặt giũ, làm các công việc nhà thờ và cầu nguyện, dọn dẹp và nhiều việc khác, họ sẵn sàng tới cuộc họp ở Nhà Hy Vọng hay St. Alphonsus để học chương trình giáo dục phổ cập (GED), cùng với những người khác dọn dẹp trong cộng đồng hay tuần hành đòi cải thiện nhà ở hoặc quyền bầu cử. 

Tôi hỗ trợ họ bởi vì tôi có thể đọc và viết tốt hơn họ. Nhưng tôi cũng học được rất nhiều điều về sự quan trọng của gia đình, sự rộng lượng, tính quyết đoán, sự can đảm, chia sẻ và lòng thành kính.

Tôi hiểu rằng những bà mẹ và bà nội/ngoại đó đang dạy và truyền cảm hứng cho tôi. Tôi giúp đỡ họ nhưng họ cũng giúp đỡ tôi.

Đây là câu thành ngữ của người dân bản địa Australia, “Nếu bạn phải tới giúp tôi thì bạn đang lãng phí thời gian. Nhưng nếu bạn phải tới bởi vì tự do của bạn được ràng buộc với tôi, thế thì chúng ta hãy cùng đấu tranh”. 

Tôi tới St. Thomas để giúp đỡ những người nghèo. Nhưng tôi ở lại đó bởi vì tôi thấy rằng mình cần tự do cũng như họ cần. Bằng cuộc sống của bản thân, họ đã dạy tôi về tự do, hy vọng và tình yêu. Những bà mẹ và bà nội/ngoại là những người thầy tốt nhất mà tôi từng có. Chúng tôi đã cùng nhau hoàn thành việc đấu tranh cho công lý.

Bill Quigley là giảng viên tại trường Luật của đại học Loyola New Orleans.


Sunday, May 25, 2014

Đả đảo "Dân chủ" phương Tây!

Xin chú ý, bài viết này có thể gây sốc với những tín đồ của dân chủ theo kiểu phương Tây. Tác giả Andre Vltchek trong bài viết "Down with Western 'Democracy'!" đã công kích dữ dội nền dân chủ theo kiểu phương Tây, phủ nhận và đòi hỏi phải thay thế nó bằng một nền dân chủ thực sự. Xin mời bạn đọc theo dõi bản dịch.

Một bóng ma đang ám ảnh thế giới châu Âu và phương Tây – ngay lúc này, bóng ma của chủ nghĩa phát xít. Nó đến lặng lẽ, không phô trương ầm ĩ cũng như diễu hành, không giơ cao tay và hét to. Nhưng nó đến, hay quay lại, như thể luôn luôn hiện diện trong nền văn hóa đã từng biến toàn bộ hành tinh của chúng ta thành nô lệ cách đây một thế kỷ.

Vào thời phát xít Đức, phản kháng lại đế chế phát xít cũng được gọi bằng cái tên khó chịu: khủng bố. Người yêu hòa bình và du kích quân, chiến binh kháng chiến – tất cả họ đều luôn bị những gã phát xít mù quáng gọi là kẻ khủng bố

Theo logic của Đế quốc, giết hại hàng triệu đàn ông, đàn bà và trẻ em ở mọi ngóc ngách của thế giới bên ngoài được khẳng định là hợp pháp và yêu nước, nhưng chống lại một người của mẫu quốc là dấu hiệu của chủ nghĩa cực đoan.

Phát xít Đức và Ý coi luật lệ của họ là “dân chủ”, và Đế quốc cũng làm vậy. Đế quốc Anh và Pháp đã giết hại hàng triệu người trên khắp thế giới, nhưng luôn khuếch trương bản thân là “dân chủ”.

Và giờ đây, một lần nữa, chúng ta chứng kiến sự tấn công dữ dội khủng khiếp của bộ máy đế quốc chính trị kinh doanh phương Tây, gây bất ổn hay trực tiếp phá hủy hoàn toàn các quốc gia, lật đổ các chính quyền và ném bom tiễn các quốc gia “khủng bố” quay về thời đồ đá.

Tất cả những điều đó được thực hiện nhân danh dân chủ, nhân danh tự do.

Một con quái vật không được bầu chọn, như đã làm nhiều thế kỷ nay, đang chơi đùa với thế giới, tra tấn một số này, cướp bóc một số khác, hay cả hai.

Phương Tây, trong hành động đỉnh cao của sự kiêu ngạo, có vẻ đã lẫn lộn bản thân với ý niệm của Chúa. Họ đã quyết định rằng có đầy đủ quyền để đẽo gọt hành tinh, để trừng phạt và tưởng thưởng, để phá hủy và xây dựng lại theo ước muốn của họ

Làn sóng khủng bố kinh hoàng này không phải che đậy để chống lại hành tinh của chúng ta, mà được biện minh bằng thứ giáo điều vô nghĩa nhưng được bảo vệ đầy cuồng nhiệt, biểu tượng là một chiếc hộp (thường được làm từ giấy hay gỗ), và hàng sa số người nhét một mẩu giấy vào miệng phía trên chiếc hộp đó.

Đó là bàn thờ của nền tảng hệ tư tưởng phương Tây. Đó là sự ngu dốt tối cao không thể bị hoài nghi, khi nó đảm bảm trạng thái nguyên thủy cho tầng lớp cai trị và lợi ích kinh doanh, một sự ngu xuẩn biện minh cho mọi tội ác, mọi dối trá và mọi điên rồ.

Đây là bàn thờ thiêng liêng được gọi là Dân chủ, nhại lại trực tiếp từ khái niệm biểu tượng trong nguồn gốc là ngôn ngữ Hy Lạp.

***

Trong cuốn sách mới nhất của chúng tôi, “Về chủ nghĩa khủng bố phương Tây – từ Hiroshima tới chiến tranh của máy bay không người lái”, Noam Chomsky bình luận về quá trình “dân chủ” ở thế giới phương Tây:

“Hiện giờ mục tiêu của bầu cử là chôn vùi nền dân chủ. Chúng được ngành công nghiệp quan hệ công chúng điều khiển và họ hoàn toàn không nỗ lực tạo ra những cử tri được thông tin, những người có sự lựa chọn sáng suốt. Họ cố gắng đánh lừa nhân dân để có những lựa chọn phi lý. Những kỹ thuật tương tự được sử dụng để chôn vùi thị trường cũng được sử dụng để chôn vùi nền dân chủ. Một trong những ngành công nghiệp chủ chốt của đất nước và hoạt động căn bản của chúng là vô hình.”

Nhưng từ ngữ “thiêng liêng” đó, một khái niệm tôn giáo, đỉnh cao của sự mị dân của phương Tây, thực sự muốn biểu hiện cái gì? Chúng ta nghe thấy nó ở mọi nơi. Chúng ta đã hy sinh hàng triệu sinh mạng (tất nhiên không phải là của chúng ta, ít nhất là chưa phải, nhưng hoàn toàn là sinh mạng của người khác) nhân danh nó.

Dân chủ!

Tất cả đều là những khẩu hiệu và tuyên truyền trang trọng! Năm ngoái tôi đi thăm Bình Nhưỡng, nhưng tôi phải khẳng định rằng Bắc Triều Tiên không giống như trong khẩu hiệu của các nhà tuyên truyền phương Tây.

“Với danh nghĩa tự do và dân chủ!” Hàng trăm triệu tấn bom rơi từ trên trời xuống đất Lào, Campuchia, Việt Nam… các thân xác bị bom na-pam đốt cháy, bị các vụ nổ ngoạn mục xé làm nhiều mảnh

“Bảo vệ dân chủ!” Trẻ em bị cưỡng hiếp trước mặt cha mẹ chúng ở Trung Mỹ, đàn ông và đàn bà bị các biệt đội tử thần được huấn luyện tại các căn cứ quân sự ở Hoa Kỳ dùng súng máy hạ sát.

“Khai hóa văn minh thế giới và mở rộng dân chủ!” Đó luôn là khẩu hiệu của châu Âu, “việc cần làm” của họ, và một cách để cho người khác thấy nền văn minh vĩ đại của họ. Chặt tay người Công-gô, giết hại khoảng mười triệu người, và nhiều hơn nữa ở Namibia, Đông Phi, Tây Phi và Algier, đầu độc người Trung Đông bằng khí độc (“Tôi rất ủng hộ việc sử dụng khí độc đối với các bộ tộc không văn minh”, mượn từ vựng đặc sắc của (ngài) Winston Churchill). 

Vậy cái gì là thật? Ai là quý bà xa lạ với chiếc rìu trong tay và mặt bị che – quý bà có tên là Dân chủ?

***

Thật ra rất đơn giản. Khái niệm nguyên gốc từ Hy Lạp là δημοκρατία (dēmokratía) “sự cai trị của nhân dân”. Sau đó và hiện nay, dường như bị biến thành điều ngược lại ἀριστοκρατία (aristokratia), có nghĩa là “sự cai trị của tầng lớp quý tộc”. 

“Sự cai trị của nhân dân” … Chúng ta hãy cùng xem xét một vài ví dụ về “sự cai trị của nhân dân”.

Nhân dân nói, họ cai trị, họ bỏ phiếu “dân chủ” ở Chile, tạo ra chính phủ ôn hòa và xã hội chủ nghĩa của “Nhân Dân Thống Nhất” Salvador Allende.

Chắc chắn rồi, hệ thống giáo dục của Chile sáng chói, hệ thống chính trị và xã hội tuyệt diệu, truyền cảm hứng không chỉ cho nhiều nước Mỹ Latin, mà còn tới tận châu Âu Địa Trung Hải.

Điều đó không thể dung thứ, bởi vì như chúng ta đều biết, chỉ có người da trắng châu Âu và Bắc Mỹ được phép hỗ trợ thế giới với những bản thiết kế cho mọi xã hội, mọi nơi trên hành tinh. “Chile phải gào thét” đã được quyết định, nền kinh tế của họ bị tàn phá và chính quyền “Nhân Dân Thống Nhất” bị tước quyền lực.

Henry Kissinger, rõ ràng thuộc về một chủng tộc cao hơn và quốc gia có cấp bậc cao hơn, đã đưa ra một thông điệp thẳng thắn và theo cách rất “trung thực”, hoàn toàn xác định Hoa Kỳ đứng về phía dân chủ toàn cầu: “Tôi không hiểu là tại sao chúng tôi phải đứng yên và nhìn một đất nước đi theo con đường cộng sản do sự thiếu trách nhiệm của người dân.” 

Và thế là Chile bị tàn phá. Hàng ngàn người bị sát hại và “thằng con hoang của chúng ta” được trao quyền lực. Tướng Pinochet không được bầu: ông ta ném bom phủ Tổng thống ở Santiago, ông ta tra tấn dã man những người đàn ông và đàn bà đã được nhân dân Chile bầu chọn, và ông ta làm “mất tích” hàng ngàn người.

Nhưng chuyện đó là tốt, vì dân chủ, theo cái nhìn của Washington, London hay Paris, không có gì nhiều hơn và không có gì ít hơn cái mà người da trắng cần để kiểm soát hành tinh này, mà không bị phản đối và tốt nhất là không bao giờ bị phê phán.

Tất nhiên Chile không phải là nơi duy nhất mà “dân chủ” được “định nghĩa lại”. Và cũng không phải là kịch bản tàn bạo nhất, mặc dù đã quá đủ tàn bạo. Nhưng đó là “trường hợp” thật sự mang tính biểu tượng, bởi vì tuyệt đối không thể tranh cãi: một quốc gia bậc trung, được giáo dục cực tốt, bỏ phiếu trong cuộc bầu cử minh bạch, nhưng chính quyền của họ bị sát hại, tra tấn và lưu đày, chỉ đơn giản bởi vì nó quá dân chủ và can dự quá nhiều vào việc nâng cao đời sống nhân dân.

Có hàng sa số các ví dụ về sự giận dữ công khai từ phương Bắc, đối với “sự cai trị của nhân dân” ở Mỹ Latin. Trong nhiều thế kỷ, có vô số các vị dụ. Tất cả các quốc gia “phía bắc biên giới” của Tây Hemisphere đều trở thành nạn nhân.

Sau cùng, học thuyết Monrose tự áp đặt đã tạo cho Bắc Mỹ “những quyền không thể hoài nghi” để can thiệp và “điều chỉnh” mọi phong trào dân chủ “thiếu trách nhiệm” do các chủng tộc thấp kém hơn sống ở Trung và Nam Mỹ cũng như quần đảo Caribbe tạo ra.

Có nhiều kịch bản khác nhau về tài khéo léo thật sự, trong việc làm cách nào để tra tấn các quốc gia dám xây dựng những căn nhà tử tế cho nhân dân, hoặc sớm có bằng chứng về sự lặp lại cũng như dự đoán được.

Hoa Kỳ không chỉ tài trợ cho các vụ đảo chính cực kỳ đẫm máu (giống như ở Guatemala năm 1954) hay chỉ đơn giảm chiếm đóng các quốc gia để lật đổ chính quyền dân cử. Sự biện minh cho những can thiệp đó rất đa dạng: điều đó được thực hiện để “khôi phục trật tự”, “khôi phục tự do và dân chủ”, hay ngăn chặn sự trỗi dậy của “Cuba khác”.

Từ nước cộng hòa Dominica năm 1965 đến Grenada năm 1983, các đất nước được “bảo vệ khỏi bản thân họ” qua việc nhập khẩu (theo mệnh lệnh chủ yếu của tầng lớp thống trị Phản Kháng Bắc Mỹ với sự tự tôn bệnh hoạn) các biệt đội tử thần chuyên thi hành các vụ tra tấn, cưỡng hiếp và xử tử bất hợp pháp. Người dân bị giết hại do những quyết định dân chủ của họ bị coi là “thiếu trách nhiệm” và do đó không thể chấp nhận được.

Trong khi chủ nghĩa phân biệt chủng tộc công khai trong tất cả cách thức mà Đế quốc kiểm soát thuộc địa, “sự đúng đắn chính trị” được nhập khẩu khéo léo, giảm một cách có hiệu quả tới mức gần tối thiểu các phê phán nghiêm túc của xã hội bị buộc phải chấp nhận

Ở Indonesia, khoảng từ 1 đến 3 triệu người đã bị sát hại trong năm 1965/66, trong cuộc đảo chính do Hoa Kỳ tài trợ, bởi vì có “một mối nguy hiểm lớn” khi người dân cai trị và quyết định bỏ phiếu thiếu trách nhiệm, đưa Đảng Cộng Sản Indonesia lên nắm quyền, vào lúc đó là Đảng Cộng Sản lớn thứ ba trên thế giới. 

Tổng thống được bầu chọn dân chủ của Công-gô, Patrice Lumumba đã bị sát hại năm 1961, trong một nỗ lực phối hợp giữa Hoa Kỳ và châu Âu, chỉ đơn giản là vì ông ấy quyết định sử dụng phần lớn tài nguyên quốc gia để nuôi dưỡng nhân-p0- dân; và bởi vì ông ta không e ngại phê phán công khai và mạnh mẽ chủ nghĩa thực dân cũng như đế quốc phương Tây.

Đông Timor bị mất một phần ba dân số chỉ đơn giản vì nhân dân, sau khi giành được độc lập từ tay Bồ Đào Nha, không ngần ngại bỏ phiếu trao quyền lực cho phe cánh tả FRETILIN. “Chúng ta không dung thứ cho một Cuba khác ngay cận kề bờ biển của chúng ta”, nhà độc tài phát xít Indonesia Suharto phản đối, và Hoa Kỳ cũng như Úc hết sức tán đồng.Việc quân đội Indonesia tra tấn và sát hại người dân Đông Timor bị coi là không thích hợp và thậm chí không được đưa tin trên truyền thông đại chúng.

Tất nhiên, nhân dân Iran cũng không thể đáng tin cậy với “dân chủ”. Iran là một trong những nền văn hóa lâu đời và vĩ đại nhất trên trái đất, nhưng nhân dân muốn sử dụng doanh thu từ dầu mỏ để cải thiện đời sống, chứ không phải để nuôi dưỡng những gã đa quốc gia. Điều đó luôn bị các nhà cầm quyền phương Tây coi là tội ác - một tội ác đáng bị trừng phạt bằng cái chết.

Nhân dân Iran quyết định cai trị; họ bỏ phiếu, họ nói rằng họ muốn quốc hữu hóa toàn bộ ngành công nghiệp dầu mỏ. Mohammad Mosaddeq, thủ tướng được bầu chọn dân chủ của Iran từ năm 1951 đến 1953, đã sẵn sàng thực thi cái mà nhân dân yêu cầu. Nhưng chính phủ của ông ấy bị lật đổ trong một cuộc đảo chính do cơ quan tình báo Anh MI6 và tình báo Bắc Mỹ CIA phối hợp dàn xếp, và tiếp theo đó là chế độ độc tài sát nhân tay sai của phương Tây – Reza Pahlavi. Giống như ở Mỹ Latin và Indonesia, thay cho các dự án trường học, bệnh viện và nhà ở, nhân dân nhận được các biệt đội tử thần, phòng tra tấn và nỗi sợ hãi. Đó có phải là thứ họ muốn? Đó có phải là cái mà họ bỏ phiếu lựa chọn?

Có hàng tá các quốc gia trên khắp thế giới đã được phương Tây “bảo vệ” khỏi “công dân và cử tri thiếu trách nhiệm. Brazil mới đây “cử hành” lễ kỷ niệm lần thứ 50 cuộc đảo chính quân sự do Hoa Kỳ hậu thuẫn, cuộc đảo chính mở đầu cho chế độ độc tài quân sự khủng khiếp suốt 20 năm. Hoa Kỳ ủng hộ hai cuộc đảo chính ở Iraq, vào năm 1963 và 1968 đã đưa Saddam Hussein và đảng Baath của ông ta lên nắm quyền. Danh sách là vô tận. Đây chỉ là một số ví dụ ngẫu nhiên.

Trong các sự kiện gần đây, phương Tây đã lật đổ, hay âm mưu lật đổ, hầu như bất kỳ chính quyền được bầu cử dân chủ nào, trên tất cả các lục địa, định phục vụ nhân dân, bằng cách cung cấp cho nhân dân một cuộc sống và các dịch vụ xã hội với tiêu chuẩn tử tế. Đó là điểm qua thành tích và một số sự chịu đựng!

Có thể nào phương Tây chỉ tôn trọng “Dân chủ” khi “nhân dân bị cưỡng bức phải cai trị” chống lại lợi ích của bản thân? Và khi họ “bảo vệ” những gì họ được tầng lớp cai trị địa phương ra lệnh bảo vệ để đáp ứng lợi ích của Bắc Mỹ và châu Âu?… và cũng như khi họ bảo vệ lợi ích của các công ty đa quốc gia và chính quyền phương Tây phụ thuộc vào những công ty đó? 

***

Có thể làm gì? Nếu một đất nước quá yếu để bảo vệ bản thân bằng biện pháp quân sự, chống lại một số kẻ xâm lược hùng mạnh phương Tây, họ có thể tiếp cận bất kỳ thể chế dân chủ quốc tế nào với hy vọng được bảo vệ?

Không thể hình dung được!

Một ví dụ rõ ràng là Nicaragua, bị Hoa Kỳ xâm lược, không có lý do nào khác ngoài lý do trở thành cộng sản. Chính phủ của họ đã đến tòa án. 

Vụ án được gọi là: Nước cộng hòa Nicaragua kiện Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ

Đó là vụ án năm 1986 tại Tòa án Tư pháp Quốc tế (ICJ) mà ICJ đã ủng hộ Nicaragua và chống lại Hoa Kỳ cũng như yêu cầu bồi thường cho Nicaragua.

Bản án rất dài, bao gồm 291 điểm. Trong số đó có cả điều Hoa Kỳ đã can dự vào việc “sử dụng vũ lực bất hợp pháp”. Các vi phạm được khẳng định bao gồm tấn công cơ sở hạ tầng của Nicaragua và tàu biển, đánh mìn các cảng biển của Nicaragua, chiếm đóng không gian của Nicaragua, và huấn luyện, vũ trang, trang bị, cung cấp tài chính, cung cấp lực lượng (tổ chức “Contras”) cũng như tìm cách lật đổ chính quyền Sadinista của Nicaragua.

Bản án đã được tuyên, và đã được Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu cũng như ra nghị quyết. Nghị quyết của Liên Hiệp Quốc năm 1986 kêu gọi thi hành toàn bộ và ngay lập tức bản án. Chỉ có Thái Lan, Pháp và Anh bỏ phiếu trắng. Hoa Kỳ biểu lộ sự giận dữ đối với tòa án, và phủ quyết toàn bộ nghị quyết của Liên Hiệp Quốc.

Họ tiếp tục chiến dịch khủng bố chống lại Nicaragua. Cuối cùng, đất nước bị tàn phá và kiệt sức bỏ phiếu vào năm 1990. Sớm thấy rõ rằng đó không phải là bỏ phiếu cho hay chống chính quyền Sadinista, mà là chịu đựng bạo lực của phương Bắc hay đơn giản là chấp nhận bại trận buồn thảm. Chính phủ Sadinista thất bại. Họ thất bại bởi vì cử tri bị súng của Bắc Mỹ dí vào đầu. 

Đó là cách “dân chủ” hoạt động

Tôi đưa tin về cuộc bầu cử của Nicaragua năm 1996 và đại đa số cử tri nói với tôi rằng họ sẽ bỏ phiếu cho ứng cử viên cánh hữu (Aleman), chỉ bởi vì Hoa Kỳ đe dọa tung ra một làn sóng khủng bố khác nếu chính quyền Sadinista quay trở lại nắm quyền, rất dân chủ.

Sadinista hiện đã quay lại. Nhưng chỉ bởi vì phần lớn Mỹ Latin đã thay đổi, và có sự thống nhất cũng như quyết tâm chiến đấu khi cần thiết.

***

Trong khi người châu Âu rõ ràng kiếm lợi từ chủ nghĩa thực dân kiểu mới và cướp bóc khắp thế giới, thật nực cười khi khẳng định rằng bản thân họ đang được “tận hưởng thành quả của nền dân chủ”

Trong cuốn tiểu thuyết sáng chói “Đang nhìn”, do Jose Saramago viết, một tác giả được giải Nobel văn học, khoảng 83% cử tri của một quốc gia không xác định (gần giống như quê hương Bồ Đào Nha của Saramago), quyết định bỏ phiếu trắng, thể hiện sự tức giận đối với với hệ thống lựa chọn đại diện của phương Tây.

Quốc gia này, tự hào bản thân là “một nước dân chủ”, phản hồi bằng cách tung ra một trận khủng bố điên cuồng đối với công dân. Hiển nhiên là nhân dân chỉ được phép lựa chọn dân chủ khi kết quả phục vụ cho lợi ích của chính phủ. 

Ursula K Le Guin, đánh giá tiểu thuyết trên tờ báo The Guardian, vào ngày 15 tháng 4 năm 2006, khẳng định: 

Bỏ phiếu trắng là một dấu hiệu không quen thuộc với phần lớn người Anh và Mỹ, những người chưa từng sống dưới các chính quyền mà việc bỏ phiếu của họ là vô nghĩa. Trong nền dân chủ chức năng, một người có thể coi việc không bỏ phiếu là một cách phản đối lười biếng có khả năng đặt quyền lực vào tay đảng phái khác (như khi số lượng người Lao động bỏ phiếu thấp dẫn đến Margaret Thatcher được tái cử, và người Dân chủ thờ ơ đảm bảo cả hai sự thắng cử cho George W. Bush). Rất khó để khẳng định rằng bản thân việc bỏ phiếu không phải là một hành động quyền lực, và tôi không hiểu việc mà các cử tri không bỏ phiếu của Saramago làm.

Bà ấy không phải hiểu. Thậm chí ngay ở châu Âu, khủng bố được tung ra trong nhiều dịp để đối phó với những ai quyết định bỏ phiếu “sai”

Có lẽ ví dụ tàn bạo nhất là trong thời hậu chiến tranh thế giới thứ II, khi các đảng cộng sản tiến đến chiến thắng ngoạn mục ở Pháp, Ý, Tây Đức. Những “hành vi thiếu trách nhiệm” tất nhiên là phải bị ngăn chặn. Cả lực lượng tình báo Hoa Kỳ và Anh đã thực hiện một nỗ lực khủng khiếp để “bảo vệ dân chủ” ở châu Âu, triển khai lực lượng phát xít để bẻ gãy, đe dọa, thậm chí sát hại các thành viên của đảng phái và phong trào tiến bộ .

Những cán bộ phát xít sau đó được phép, thậm chí khuyến khích, rời châu Âu tới Nam Mỹ, một số mang theo chiến lợi phẩm lớn từ các nạn nhân bị sát hại trong các trại tập trung. Các chiến lợi phẩm này có cả cả răng vàng.

Sau này, vào những năm 1990, tôi nói chuyện với một vài người trong số họ, và cả với con cái họ, ở Asuncion, thủ đô của Paraguay. Họ tự hào về hành động của họ, không ăn năn hối lỗi, cũng như tự hào là phát xít vậy.

Rất nhiều kẻ phát xít châu Âu sau đó tham gia tích cực vào chiến dịch Condor, họ được phát xít Paraguay cũng như nhà độc tài thân phương Tây Alfredo Strössner ủng hộ nồng nhiệt. Ngài Strössner là bạn thân thiết và là người chứa chấp rất nhiều tội phạm chiến tranh trong thế chiến thứ hai, bao gồm cả những người như Dr. Josef Mengele, bác sĩ phát xít được gọi là “Thần Chết”, người đã thực hiện các thí nghiệm về gen trên trẻ em trong chiến tranh thế giới thứ II.

Vậy là sau khi phá hủy “quá trình dân chủ thiếu trách nhiệm” ở châu Âu (Đế chế phương Tây thời hậu chiến), nhiều kẻ phát xít châu Âu hiện giờ đang phục vụ trung thành chủ nhân mới, được yêu cầu tiếp tục với những gì mà họ làm tốt nhất. Do đó, họ đã giúp ám sát khoảng 60,000 nam, nữ cũng như con cái của các thành viên cánh tả Nam Mỹ, những người có tội là xây dựng xã hội bình đẳng và công bằng tại quê hương. Nhiều kẻ phát xít tham gia trực tiếp vào chiến dịch Condor, dưới sự điều phối trực tiếp của Hoa Kỳ và châu Âu.

Như Naomi Kleisn viết trong cuốn sách của bà, Học thuyết Sốc: 

“Chiến dịch Cóndor, được gọi là kế hoạch Cóndor (tiếng Bồ Đào Nha : Operação Condor) là một chiến dịch đàn áp chính trị và khủng bố có liên quan tới các chiến dịch tình báo và ám sát các đối thủ, chính thức được các chế độ độc tài cánh hữu vùng nón phía Nam của Nam Mỹ triển khai vào năm 1975. Chương trình nhằm mục đích diệt trừ ảnh hưởng cũng như lý tưởng chủ nghĩa cộng sản hay Soviet, và để đàn áp các phong trào đối lập đang hoạt động hay tiềm tàng chống lại các chính quyền can dự.”

Ở Chile, phát xít Đức xắn tay áo và làm việc trực tiếp: bằng cách thẩm vấn, thủ tiêu, và tra tấn dã man các thành viên của chính quyền được bầu chọn dân chủ cũng như những người ủng hộ họ. Chúng thực hiện hàng sa số các thí nghiệm y khoa trên con người, tại một nơi được gọi là Colonia Dirnidad, dưới thời độc tài Augusto Pinochet, người có quyền lực được Dr. Kissinger với lối nói khuôn sáo của ông ta tạo ra và duy trì. 

Nhưng quay trở lại châu Âu: ở Hy Lạp sau thế chiến thứ II, cả Hoa Kỳ và Anh đều dính líu sâu đến cuộc nội chiến giữa người cộng sản và lực lượng cực hữu.

Vào năm 1967, chỉ một tháng trước cuộc bầu cử mà cánh tả Hy Lạp được dự đoán thắng lợi một cách dân chủ (kịch bản Indonesia năm 1965), Hoa Kỳ và các “đại tá Hy Lạp” tiến hành đảo chính, dẫn đến chế độ độc tài dã man kéo dài 7 năm. 

Những gì xảy ra ở Nam Tư, khoảng 30 năm sau đó, cũng rất rõ ràng. Một quốc gia cộng sản thành công không được phép sống sót, và nhất là ở châu Âu. Khi bom rơi xuống Belgrade, rất nhiều người tò mò và có tư duy phê phán đã không còn bất cứ ảo tưởng nào đối với chính phủ phương Tây cũng như “các nguyên tắc dân chủ”, đã nhanh chóng rời bỏ họ.

Nhưng sau này, đa số người châu Âu đã bị nhồi sọ, một trong số những người được cung cấp thông tin tồi và cứng đầu nhất (trong tư duy của họ) trên trái đất trái đất

Châu Âu và cử tri… Đám đông thường xuyên phàn nàn, muốn nhiều và nhiều tiền hơn nữa, và đưa ra kết quả bầu cử tương tự, rất dễ dự đoán theo chu kỳ bốn, năm hay sáu năm một lần. Họ sống và bỏ phiếu máy móc. Họ hoàn toàn đánh mất khả năng hình dung về một thế giới khác, chiến đấu cho các nguyên tắc nhân đạo, hay thậm chí mơ ước.

Châu Âu trở thành một nơi cực kỳ rùng rợn, một bảo tàng trong điều kiện tốt nhất, và một nghĩa trang ảo tưởng của nhân loại trong điều kiện tồi tệ nhất 

***

Như Noam Chomsky đã chỉ ra:

Người Mỹ có thể được khuyến khích bầu cử, nhưng không tham gia có ý nghĩa hơn vào đấu trường chính trị. Có lẽ bầu cử là phương pháp cô lập dân chúng. Một chiến dịch tuyên truyền khổng lồ được sắp đặt để hướng người dân vào những hành vi ngông cuồng được cá nhân hóa bốn năm một lần và nghĩ rằng, “Đó là chính trị”. Nhưng không phải. Đó chỉ là một phần nhỏ của chính trị. Dân chúng đã được loại bỏ cẩn thận khỏi các hoạt động chính trị, và không phải ngẫu nhiên. Một khối lượng công việc khổng lồ để đảm bảo cho sự tước quyền công dân đó. Trong những năm 1960, sự can dự bột phát của dân chúng vào dân chủ đã làm lực lượng bảo thủ khiếp sợ, họ đã sắp đặt một chiến dịch chống đối ác liệt. Các cuộc biểu tình cánh tả cũng như hữu diễn ra ngày nay là nhằm đưa dân chủ về cái hố của nó. 

Arundhati Roy, bình luận trong cuốn sách “Có cuộc sống sau dân chủ không?”

Câu hỏi ở đây thật sự là chúng ta làm gì cho dân chủ? Chúng ta biến nó thành cái gì? Điều gì xảy ra khi dân chủ được sử dụng hết? Khi nào dân chủ bị làm cho trống rỗng và không còn ý nghĩa? Điều gì xảy ra khi mỗi thể chế của nó di căn thành thứ gì đó nguy hiểm? Điều gì xảy ra hiện nay khi mà dân chủ và Thị trường Tự do được kết hợp trong một cơ quan cướp bóc đơn lẻ với trí tưởng tượng nhỏ bé và thui chột hầu như chỉ tập trung hoàn toàn vào ý tưởng tối đa hóa lợi nhuận? Có khả năng đảo ngược được quá trình này không? Có điều gì đó có thể làm biến đổi trở lại thành cái đã quen thuộc không?

***

Sau tất cả sự tàn bạo đó, cũng như sự giận dữ của nhân dân khắp thế giới, phương Tây giờ đây đang dạy dỗ hành tinh về dân chủ. Họ dạy cho người châu Á và châu Phi, nhân dân Trung Đông và Cận Lục Địa, về cách thức làm cho đất nước "dân chủ" hơn. Điều đó thật khó tin, một trong những điều khôi hài nhất trên trái đất, nhưng đang diễn ra, và mọi người phải yên lặng về nó.

Những người lắng nghe mà không cười phá lên đều được trả tiền xứng đáng. 

Đây là buổi hội thảo; thậm chí các dự án viện trợ nước ngoài cũng liên quan đến “sự cai trị tốt”, được Liên minh Châu Âu và Hoa Kỳ tài trợ. Châu Âu đang tích cực hơn trong lĩnh vực này. Giống như mafia Ý, gửi một thông điệp ngầm nhưng không lầm lẫn đến thế giới: “Mày hãy làm như chúng tao nói, nếu không chúng tao bẻ gẫy chân mày… Nhưng nếu bạn vâng lời, hãy đến chỗ chúng tôi và chúng tôi sẽ dạy cho bạn cách trở thành sĩ quan hậu cần tốt cho Cosa Nostra! Và chúng tôi sẽ cho bạn một ít mỳ ống với rượu vang khi bạn học.”

Bởi vì có rất nhiều tiền, nên được gọi là “tài trợ”… thành viên của tầng lớp thống trị, giới học giả, truyền thông và tổ chức phi chính phủ, từ các quốc gia đã bị phương Tây cướp bóc – những quốc gia như Indonesia, Philippines, Cộng hòa dân chủ Công-gô, Honduras, hay Colombia – gửi các đoàn quân nhân dân đến để tự nguyện được nhồi sọ, (xin lỗi, để được “khai sáng”), để học về dân chủ từ những sát thủ vĩ đại nhất của “quyền lực nhân dân” thực sự; từ phương Tây.

Tấn công nền dân chủ là một công việc kinh doanh khổng lồ. Bưng bít là một phần của công việc kinh doanh. Học cách ngồi yên và không can thiệp chống lại các lực lượng ngoại bang phá hủy nền dân chủ ở quốc gia của bạn, trong khi giả vờ “tham dự và tích cực”, thực tế là việc kinh doanh tốt nhất, tốt hơn là xây dựng những chiếc cầu hay giáo dục trẻ em (theo quan điểm của những kẻ hám lợi).

Một lần tại một trường đại học Indonesia nơi tôi được mời đến nói chuyện, một sinh viên hỏi tôi “đâu là con đường tiến lên”, để làm cho đất nước của cậu dân chủ hơn? Tôi trả lời, nhìn vào một số thành viên của hội đồng giáo sư:

“Yêu cầu giáo viên của bạn ngừng đi đến châu Âu trong các chuyến đi được tài trợ toàn phần. Yêu cầu họ phải được huấn luyện cách tẩy não bạn. Đừng tự mình đến đó để nghiên cứu. Hãy đi đến đó để nhìn, để hiểu và để học hỏi, nhưng đừng nghiên cứu… Châu Âu đã cướp bóc mọi thứ của bạn. Họ tiếp tục cướp bóc đất nước của bạn. Bạn nghĩ sẽ học cái gì ở đó? Bạn thực sự nghĩ rằng họ sẽ dạy bạn cách cứu vớt đất nước của bạn?”

Các sinh viên bật cười. Các giáo sư nổi giận. Tôi không bao giờ được mời lại. Tôi chắc chắn rằng các giáo sư biết chính xác tôi muốn nói gì. Sinh viên thì không. Họ nghĩ rằng tôi chỉ kể một câu chuyện đùa. Nhưng tôi không định đùa. 

***

Khi tôi viết những chữ này, chính quyền quân sự Thái Lan đã tiếp quản đất nước. Phương Tây im lặng: quân đội Thái là đồng minh cực kỳ thân cận. Nền dân chủ đang hoạt động…

Và khi tôi viết những chữ này, chính phủ phát xít ở Kiev đang săn đuổi, bắt cóc và “làm mất tích” người dân ở miền đông và nam Ukraina. Bằng một số sự bóp méo logic điên cuồng, truyền thông phương Tây được sắp xếp để lên án Nga. Và chỉ có một số ít người bò lăn ra sàn nhà mà cười.

Khi tôi viết những chữ này, một phần lớn của châu Phi chìm trong lửa, bị Hoa Kỳ, Anh, Pháp và các quyền lực thực dân khác phá hủy hoàn toàn.

Các quốc gia tay sai như Philippine hiện giờ được trả tiền để gây xung đột với Trung Quốc.

Chủ nghĩa mạo hiểm tân phát xít Nhật Bản được Hoa Kỳ ủng hộ toàn phần có thể dễ dàng gây ra chiến tranh thế giới thứ III. Cũng như phương Tây có thể tham lam và thực hành phát xít ở Ukraina.

Dân chủ! Quyền lực của nhân dân!

Nếu phương Tây chịu ở yên ở nơi mà nó thuộc về, ở châu Âu và Bắc Mỹ, sau thế chiến II, thế giới sẽ khó có những vấn đề như hiện tại. Những người như Lumumba, Allende, Sukarno, Mosaddeq, sẽ dẫn dắt quốc gia và lục địa của họ. Họ sẽ đối thoại với người dân của mình, tương tác với dân chúng. Họ sẽ xây dựng “nền dân chủ” theo kiểu của họ.

Nhưng tất cả những điều đến từ Hội nghị Bandung năm 1955, từ ý tưởng của phong trào không liên kết, đã bị tàn phá và dìm trong máu. Hy vọng chân thật của nhân dân thế giới bị cắt thành nhiều mảnh, bị đái vào, và sau đó bị ném xuống rãnh.

Nhưng không còn thời gian để phí phạm cho phân tích, cũng như khóc than cho những gì đã mất. Đã đến lúc hành động!

Hoa Kỳ và Châu Âu đã tra tấn thế giới, hàng thập kỷ và hàng thế kỷ. Họ đã tra tấn nhân danh nền dân chủ… nhưng tất cả chỉ là lời dối trá trắng trợn. Thế giới bị tra tấn bởi lòng tham, bởi phân biệt chủng tộc. Hãy nhìn lại lịch sử. Châu Âu và Hoa Kỳ ngừng gọi người dân là “mọi đen”, nhưng họ không hề tôn trong người dân hơn. Và họ sẵn sàng, giống như trước đó, hy sinh hàng triệu sinh mạng con người.

Chúng ta hãy cùng chấm dứt sùng bái cái hộp của họ, cũng như những mẩu giấy vô nghĩa mà họ muốn chúng ta bỏ vào đó. Không có quyền lực của nhân dân trong đó. Hãy nhìn vào bản thân Hoa Kỳ - dân chủ của chúng ta ở đâu? Một chính phủ độc đảng bị kiểm soát hoàn toàn bởi những kẻ theo trào lưu thị trường chính thống. Hãy nhìn vào báo chí, và tuyên truyền…

Sự cai trị của nhân dân bởi nhân dân, dân chủ thật sự, là có thể đạt tới. Nhân dân chúng ta đã bị trật đường, về mặt trí tuệ, nên chúng ta không suy tư về cách làm ra sao, trong nhiều thập kỷ.

Giờ đây chúng ta, nhiều trong số chúng ta, biết rằng cái gì sai, nhưng chúng ta vẫn chưa chắc chắn cái gì đúng.

Chúng ta hãy suy nghĩ và hãy tìm kiếm, hãy thử nghiệm. Và hãy loại bỏ chủ nghĩa phát xít của họ trước hết. Hãy để họ bỏ mẩu giấy của họ vào bất cứ chỗ nào họ muốn! Hãy để họ giả vờ không phải là nô lệ của một vài kẻ bán rong và kẻ lừa đảo. Hãy để họ làm bất cứ điều gì họ muốn – đó, nơi họ mà thuộc về.

Dân chủ nhiều hơn một chiếc hộp, nhiều hơn một đám đông đảng phái chính trị. Dân chủ là khi người dân thực sự lựa chọn, quyết định và xây dựng một xã hội mà họ mơ ước. Dân chủ là không phải sợ hãi na-pam và bom sẽ hủy diệt ước mơ của chúng ta. Dân chủ là khi người dân cất tiếng nói và tiếng nói đó phát triển quốc gia của họ. Dân chủ là khi hàng triệu bàn tay hợp sức và từ liên minh rực rỡ ấy, những con tàu mới bắt đầu chạy, những trường học mới bắt đầu dạy học, và những bệnh viện mới bắt đầu chữa bệnh. Tất cả bởi nhân nhân, vì nhân dân! Tất cả được tạo ra bởi những con người tự hào và tự do như là quà tặng cho tất cả - cho đất nước của họ.

Đúng vậy, hãy để những tên chủ nô bỏ mẩu giấy của họ vào hộp, hay bất cứ chỗ nào khác. Họ có thể gọi đó là dân chủ. Chúng ta hãy gọi dân chủ theo cách khác – sự cai trị của nhân dân, một sự đánh đổi vĩ đại của lý tưởng, của hy vọng và mơ ước. Chúng ta hãy giành lấy sự kiểm soát cuộc sống của mình và đất nước của chúng ta sẽ được gọi là “dân chủ”!

Tuesday, May 20, 2014

Tướng có quan hệ với CIA tiến hành đảo chính ở Lybia

Ba năm sau cuộc đảo chính và giết hại đại tá Gaddafi của liên quân Hoa Kỳ-NATO, Lybia lại đối mặt với một cuộc đảo chính quân sự khác, do một vị tướng từng là chiến hữu của Gaddafi cầm đầu. Xin mời bạn đọc xem bản dịch bài viết "CIA-linked general launches Libya coup bid" của tác giả Bill Van Auken để cập nhật những tin tức mới về sự kiện này ở Lybia.

Các lính du kích được trang bị tối tân trung thành với vị tướng nghỉ hưu có quan hệ sâu sắc với Cục tình báo trung ương Hoa Kỳ đã tấn công toàn nhà quốc hội Lybia vào chủ nhật với xe bọc thép và vũ khí hạng nặng, bắt giữ người phát ngôn và lãnh đạo quân đội Nouri Abushamain cùng với khoảng 20 sĩ quan và bắn vào tòa nhà.

Cuộc tấn công được chủ tịch quốc hội mô tả là một cuộc đảo chính, diễn ra chỉ một ngày sau khi Lầu Năm Góc yêu cầu triển khai 200 lính thủy Hoa Kỳ tới căn cứ ở Sicily để đảm nhiệm vai trò lực lượng “phản ứng khủng hoảng” ở Lybia. “Chúng tôi làm điều này một cách ngẫu nhiên bởi vì chúng tôi tin rằng tình trạng an ninh ở Bắc Phi đang trở nên xấu đến mức có thể nguy hiểm,” một người phát ngôn của Lầu Năm Góc nói. Quan chức quân đội Hoa Kỳ nói không có thẩm quyền làm rõ rằng tiêu điểm của nhiệm vụ là Lybia, nơi mà Washington có vẻ biết rằng bạo lực chủ yếu sắp diễn ra.

Hoàng gia Saudi sơ tán các thành viên khỏi Lybia vào chủ nhật, tiếp theo là hoạt động tương tự của Algeria và UAE. Tất cả đều cho thấy nguy cơ bạo lực. Ba năm sau cuộc chiến của Hoa Kỳ-NATO kết thúc bằng việc lật đổ và giết hại cựu lãnh đạo Muammar Gaddafi, Lybia, một chiến trường cho những du kích Hồi giáo và các lực lượng đối đầu khác, là mô hình của cái được gọi là quốc gia thất bại.

Lãnh đạo của cuộc nổi dậy vũ trang mới nhất là cựu tướng quân đội Lybia Khalifa Hafta. Một người ủng hộ cuộc nổi dậy vũ trang năm 1969 của đại tá Gaddafi, cuộc nổi dậy đã lật đổ triều đình của vua Idris được Hoa Kỳ và Anh hậu thuẫn, Haftar bị bắt vào những năm 1980 khi Lybia can thiệp vào Chad và sau đó được thả theo yêu cầu của Washington, trở thành một “tài sản” của CIA. Tiếp đó CIA chuyển ông ta tới Virginia, gần trụ sở của cục ở Langley, và giúp ông ta thiết lập các trại huấn luyện cho “Quân đội Quốc gia Lybia” – cái tên đó cũng được ông ta đặt cho tập hợp các đơn vị quân đội và du kích hiện đang chiến đấu để lật đổ chính phủ ở Tripoli.

Khi Hoa Kỳ và NATO tiến hành cuộc chiến thay đổi chính quyền ở Lybia ba năm trước đây, Haftar đã bay trở lại Benghazi để nhận quyền chỉ huy quân đội tay sai trên mặt đất trong khi Hoa Kỳ và NATO ném bom đất nước. Mặc dù vậy, ông ta bị cựu bộ trưởng bộ nội vụ Abdel Fatah Younis của Gaddafi hất cẳng, người này sau đó đã bị ám sát. Ông ta bị những du kích Hồi giáo thống trị lực lượng được NATO hậu thuẫn làm lu mờ.

Haftar đã thực hiện một cuộc đảo chính chết yểu vào tháng hai vừa qua, đăng tải một đoạn phim về bản thân trong đồng phục quân đội kêu gọi đình chỉ quốc hội cũng như chính phủ và thiết lập một hội đồng để “giải cứu” Lybia khỏi sự hỗn loạn. Không có đảo chính vũ trang, mặc dù vậy, chính quyền cũng phớt lờ hành động đó.

Cuộc tấn công mới nhất của Haftar, được gán cái tên “Chiến dịch khôi phục giá trị Libya”, được khởi sự vào thứ sáu với tấn công toàn diện vào quân du kích Hồi giáo đang thống trị ở phía đông thành phố Benghazi. Cuộc chiến dẫn đến cái chết của ít nhất 80 người và khiến một bộ phận lớn dân chúng phải bỏ trốn tới nơi an toàn. Các chiến đấu cơ và trực thăng đã ném bom các căn cứ quân sự của du kích Hồi giáo, bao gồm cả Ansar al-Sharia, một nhóm đã tấn công vào lãnh sự Hoa Kỳ và CIA “sáp nhập” khiến đại sứ Hoa Kỳ và ba người Mỹ khác thiệt mạng.

Chính phủ ở Tripoli phản ứng bằng các tuyên bố một “vùng cấm bay” trên bầu trời Benghazi – nực cười là biện pháp đó hệt như biện pháp mà Hoa Kỳ và NATO đã khởi động cuộc chiến kiểu thuộc địa mới của họ cách đây ba năm. Mặc dù vậy, dường như là mệnh lệnh được dùng để chống lại chính không quân của Lybia và không có tác dụng. Tham gia vào chiến dịch còn có các thành phần của đặc nhiệm Lybia, mặc dù các chỉ huy của lực lượng này tuyên bố họ trung lập.

“Chúng tôi sẽ không ngừng lại cho đến khi đạt mục đích,” Haftar nói với phóng viên vào thứ bảy. “Chiến dịch này có một mục tiêu cao cả là diệt trừ khủng bố.”

Có vẻ như cuộc tấn công quân sự cũng nhận được ít nhất là một số sự ủng hộ dân sự và thu hút sự chú ý của một số du kích quân bộ lạc, nhưng người đang tìm cách trả thù những cuộc giết chóc của người Hồi giáo. Benghazi đã thấy máu tiếp tục đổ trong những tháng gần đây, với các cuộc ám sát, đánh bom xe hơi và các cuộc giết chóc khác, phần nhiều trong số chúng do các du kích Hồi giáo mà chính quyền ở Tripoli công nhận là một phần của lực lượng an ninh gây ra. Một trong số các hoạt động mới nhất là vụ ám sát giám đốc tình báo địa phương.

Theo nhân chứng ở Tripoli, cuộc tấn công ngày chủ nhật vào tòa nhà quốc hội do lực lượng được gọi là du kích Zintan thực hiện, lực lượng xuất xứ từ thành phố mang tên Zintan cách Tripoli 80 dặm về phía tây nam, họ là quyền lực được thừa nhận ở thủ đô kể từ khi Gaddafi bị lật đổ, bao gồm cả sân bay thành phố, thể hiện sự thù địch với người Hồi giáo và tổ chức cuộc tấn công vội vàng vào nghị viện.

Sau cuộc tấn công, mặc dù vậy, giám đốc cảnh sát quân sự, đại tá Mukhtar Fernan, đưa ra thông cáo qua điện tín với danh nghĩa “Quân đội Quốc gia Libya” của Haftar tuyên bố sự tan rã của Quốc hội và khẳng định rằng Lybia sẽ không trở thành một “nơi trú ngụ cho khủng bố.”

Về phần mình, chính quyền kêu gọi các du kích Hồi giáo phản ứng lại cuộc đảo chính và đối đầu với “âm mưu giành quyền lực” ở Tripoli.

Phần lớn dân chúng coi Quốc hội và chính quyền Lybia là bất hợp pháp. Quốc hội được tập hợp từ các lực lượng Hồi giáo, các thành phần cựu Gaddafi và các băng đảng tội phạm, đơn phương gia hạn ủy quyền cho tới cuối năm – mặc dù phải được kết thúc vào tháng hai. Đất nước đã trải qua ba đời thủ tướng kể từ đó. Các phần tử Hồi giáo đã dàn xếp để trục xuất Ali Zeidan, một chính khách lưu vong thế tục và là ngoại giao kỳ cựu vào tháng ba vừa qua. Họ đang tìm kiếm sự thống nhất với chính phủ mới dưới thời Ahmed Meeiteg, sau một cuộc bỏ phiếu bị các đối thủ tuyên bố là gian lận. Cuộc tấn công vào nghị viện diễn ra cùng ngày với việc nội các mới được lựa chọn.

Đáng chú ý, các thông điệp từ Washington và liên minh của họ đã không bày tỏ sự ủng hộ đối với chính phủ ở Tripoli hay lên án cuộc đảo chính. Trái lại, người phát ngôn Bộ ngoại giao Jen Psaki trả lời phóng viên vào thứ hai, “Chúng tôi lặp lại lời kêu gọi tất cả các bên kiềm chế bạo lực và tìm kiếm giải pháp thông qua các biện pháp hòa bình.” Bà ta bổ sung thêm rằng Washington ủng hộ “một biện pháp dân chủ và hòa bình để đem tới sự ổn định ở Lybia, nhưng đó là một thỏa thuận lớn đối với nền tảng lỏng lẻo.”

Tương tự, EU tuyên bố rằng họ “quan ngại sâu sắc” đối với các sự kiện ở Libya, trong khi kêu gọi “tất cả các bên xây dựng sự đồng thuận để đảm bảo sự chuyển tiếp tới một nền dân chủ ổn định.” Và thư ký NATO tường Anders Fogh Rasmussen nói trong cuộc họp báo ở Brussels “tất cả các bên” nên “kiềm chế bạo lực và tham gia vào một cuộc đối thoại chính trị quốc gia có tính chất xây dựng.”

Các tuyên bố cho thấy, ít nhất là ai đang dẫn dắt tình hình, nếu không nói là ủng hộ cuộc đảo chính của Haftar.

Ba năm sau cuộc chiến thay đổi chính quyền của NATO, Lybia ở trong trạng thái tan rã. Tháng trước, sản lượng dầu mỏ, nguồn của 95% thu nhập của chính quyền, đã giảm xuống mức kỷ lục 215,000 thùng một ngày, chỉ bằng 13% so với năng lực hiện có. Tỷ lệ thất nghiệp khoảng 30%, và khoảng 1 triệu người bỏ chạy. Du kích vũ trang tạo ra bạo lực tràn lan, đồng thời kiểm soát một mạng lưới nhà tù bí mật và các trung tâm tra tấn trong đó có hàng ngàn người đang héo mòn. 

Như đã thấy lịch sử của Haftar có liên quan đến CIA, có nguyên nhân rõ ràng để cho rằng Washington đứng sau cuộc đảo chính. Cùng lúc, mặc dù vậy, chính sách Hoa Kỳ tại khu vực đặc trưng bởi sự phân biệt nội bộ với việc tận dụng các phần tử Hồi giáo mà Haftar tấn công để đáp ứng lợi ích của đế quốc Hoa Kỳ.

Những người Hồi giáo, bao gồm các cựu quân nhân Al Qaeda từng bị giam giữ ở Guantanamo, đóng vai trò nổi bật trong việc tổ chức lực lượng bộ binh được không lực Hoa Kỳ-NATO hỗ trợ để lật đổ Gaddafi. Sau cái được gọi là “cách mạng”, cũng lực lượng đó đóng vai trò đáng kể, trong hợp tác với CIA, để chuyển tải vũ khí từ các kho hàng của chính phủ Lybia và các chiến binh ngoại quốc vào cuộc nội chiến đẫm máu ở Syria, nơi mà Washington ủng hộ du kích Hồi giáo lật đổ chế độ Bashar al-Assad.

Những sự dàn xếp làm mất mặt chính quyền Obama với cuộc tấn công ngày 11 tháng 9 năm 2012,  giết chết đại sứ J. Christoppher Stevens và 3 trợ lý. Khi những người cộng hòa ở Quốc hội triệu tập cấp tốc vì một vụ scandal mà chính phủ che dấu, không ai trong số họ thể hiện bất cứ xu hướng nào điều tra nguồn gốc thực tế của cuộc tấn công, đó là sự đổ vỡ trong liên minh giữa CIA và đồng minh Hồi giáo.

Bất kể Washinhton có quyết định hay không, ba năm sau khi lật đổ và giết hại Gaddafi, việc thanh toán với những thành phần đó và sử dụng tướng Haftar, một trong những đồng chí cũ của Gaddafi, làm người lãnh đạo mới của quân đội phục vụ Hoa Kỳ sẽ trở nên rõ ràng trong những ngày tới đây.

Sunday, May 18, 2014

Hoàng Anh Gia Lai bị cáo buộc phá hủy nghĩa trang, tấn công tình dục và làm chết gia súc ở Campuchia

Sau bản cáo buộc của Global Witness vào năm ngoái, công ty Hoàng Anh Gia Lai tiếp tục gặp rắc rối mới với các dự án ở Campuchia. Xin mời bạn đọc xem thông tin chi tiết qua bản dịch từ bài báo "Sexual abuse among claims against HAGL" đăng trên báo Phnompenh Post.

Tấn công tình dục và phá hủy các nghĩa địa linh thiêng là hai trong số nhiều các cáo buộc của dân các làng ở tỉnh Ratanakkiri đối với người khổng lồ cao su Việt Nam Hoàng Anh Gia Lai (HAGL), theo một báo cáo tiết lộ về ngành đầu tư của Ngân Hàng Thế Giới (WB).

Vào tháng hai, 17 cộng đồng bản địa cáo buộc HAGL về việc chiếm đoạt đất đai đã nộp một bản kháng nghị cho Công ty Tài chính Quốc tế của Ngân hàng Thế Giới (IFC) – tổ chức này đầu tư vào nhà sản xuất cao su thông qua một quỹ trung gian được gọi là Dragon Capital Group. Việc đệ trình đã khởi động quá trình điều tra của bộ phận giám sát nội bộ IFC, Cố vấn Thanh Tra Tuân thủ (CAO).

Trong một đánh giá ban đầu vào ngày 12 tháng 5 và được công bố trên website, CAO văn bản hóa cáo buộc của dân làng đối với HAGL về việc làm giảm trữ lượng cá trên sông, xâm lấn và hủy hoại đất linh thiêng, làm chết hàng trăm gia súc và một trong những cáo buộc gây sốc hơn là bị các công nhân của công ty lạm dụng tình dục.

“Các cộng đồng cũng chia sẻ với CAO rằng có hai ví dụ về việc các công nhân của công ty tấn công tình dục, không chỉ là cưỡng ép đối với cá nhân, mà còn khiến phụ nữ trong làng khi làm các công việc hàng ngày phải tìm cách tránh các vụ làm hại có thể xảy ra”, báo cáo của CAO cho biết.

Hôm qua HAGL đã từ chối trả lời, nhưng theo quan điểm của công ty xuất hiện trong đánh giá của CAO vào ngày 12 tháng năm, người khổng lồ nông nghiệp khẳng định rằng họ tuân thủ theo luật pháp Campuchia, đồng thời thừa nhận rằng họ có lẽ đã có thể làm nhiều hơn cho những dân làng bị lấy đất để mở đường cho sự phát triển. 

“Công ty khẳng định rằng họ đã không chú trọng nhiều hơn và sớm hơn vào cơ hội phát triển cho các cộng đồng địa phương trong việc phát triển các hoạt động của họ,” bản báo cáo viết.

Các làng bị ảnh hưởng được tiếp xúc hôm qua không liên quan đến các trường hợp bị tấn công nhưng cáo buộc công nhân của HAGL tiếp tục lạm dụng, như việc dân làng bị ăn trộm nông cụ. 

“Chúng tôi nghĩ rằng họ làm điều đó bởi vì họ không muốn chúng tôi có bất cứ canh tác nào trên đất đai mà họ giải tỏa,” Romam Tham, một nông dân ở làng Kak, nói vào ngày hôm qua.

Theo thông tin của tờ Post vào cuối tuần trước, HAGL đã đình hoãn ba trong số các dự án của họ ở Ratanakkiri từ ngày 1 tháng 5 đến ngày 30 tháng 11. Một bản ghi nhớ của công ty vào ngày 28 tháng 4 về sự đình hoãn không đưa ra các lý do chi tiết cho việc tạm ngưng, nhưng có ghi lại các phản hồi theo cuộc họp với thanh tra viên của IFC vào ngày 2 tháng 4.

CAO ở Washington lặp lại các thông điệp qua thư điện tử là báo cáo cho biết cả dân làng và HAGL đều chấp thuận một quá trình giải quyết tranh chấp mà thanh tra viên của IFC sẽ tạo điều kiện.

HAGL thường xuyên là tâm điểm của cuộc tranh luận về đầu tư nông nghiệp ở Campuchia. Năm ngoái, tổ chức phi chính phủ ở Anh Global Witness đã công bố một báo cáo cáo buộc công ty về việc xâm nhập bất hợp pháp ra ngoài khu vực được nhượng quyền và chiếm hữu ít nhất 47,000 ha đất kinh tế được nhượng quyền – gần gấp năm lần giới hạn hợp pháp.

Hôm qua, Eang Vuthy, giám đốc của tổ chức phi chính phủ Equitable Combodia, đang hợp tác với các gia đình bị ảnh hưởng, nói rằng có một cuộc đối thoại công khai là một bước quan trọng, nhưng vẫn cần phải tiếp tục làm việc cho tới khi đạt được một giải pháp thích hợp.

“Điều quan trọng là cố gắng để tất cả các bên gặp mặt và thảo luận”, ông nói. “Nếu chúng ta có thể xác định vấn để thì chúng ta có thể cân nhắc bước tiếp theo.”

Saturday, May 17, 2014

Những vị chúa doanh nghiệp của Hoa Kỳ

Xin giới thiệu với bạn đọc bản dịch bài viết ngắn "The Corporate Gods of America" của Robert Fatina. Bài viết bày tỏ những ưu tư về một xã hội đặt lợi nhuận của doanh nghiệp lên trên hết.

Có ai hoài nghi rằng Hoa Kỳ được cai trị vì lợi ích của doanh nghiệp? Công thức cao quý “vì nhân dân” đã biến mất trong đám bụi thần diệu tưởng tượng nhiều thế hệ trước đây.

Trong thiên niên kỷ mới, bất cứ yêu sách nào phục vụ nhân dân, hơn là doanh nghiệp, bị loại bỏ ngay; dường như, những người được lựa chọn, hay còn được gọi là đại diện, và các doanh nghiệp sở hữu họ, được thuyết phục rằng 99% đã hoàn toàn bị ru ngủ bởi niềm tin gà gật kiểu như Hoa Kỳ là quốc gia vĩ đại nhất thế giới, và điều gì tốt cho kinh doanh thì cũng tốt cho họ. Những người còn mang niềm tin kỳ quái ấy xin hãy xem qua những sự thật rất cơ bản và sơ đẳng:

* Luật an toàn. Bị doanh nghiệp chống lại, các luật an toàn lỏng lẻo hay không-tồn tại đem lại lợi ích cho những doanh nghiệp nhỏ với chi phí do các cá nhân gánh chịu. Nhồi nhét nhiều công nhân hơn vào một nhà máy có thể gây ra nhiều nguy hiểm cho sức khỏe của họ, nhưng nhiều công nhân hơn thì sản xuất nhiều hàng hóa hơn, và điều đó tốt cho doanh nghiệp

* Các tiêu chuẩn về xả thải. Các tiêu chuẩn đó cho phép hàng triệu người được sống trong một bầu không khí ít nhất là chấp nhận được, cũng như có nguồn nước uống dễ chịu. Nhưng việc doanh nghiệp buộc phải phải giảm lượng chất thải mà họ xả vào không khí và/hay nguồn nước lại tốn tiền, mà không đem lại bất cứ khoản thu nào. Khi không có doanh thu cho khoản đầu tư, doanh nghiệp chống lại các tiêu chuẩn đó. 

* Lương tối thiểu. Duy trì lương tối thiểu thấp làm gia tăng lợi nhuận doanh nghiệp trong khi buộc hàng sa số cá nhân và gia đình phải sống trong sự nghèo đói, một sự cộng thêm cho doanh nghiệp. Điều đó cho phép các giám đốc doanh nghiệp nhận được hàng triệu dollar tiền lương và thưởng, trong khi công nhân của họ chỉ đủ tiền mua thực phẩm, những người giàu có ấy dành riêng các hàng hóa xa xỉ như giáo dục cấp cao hơn cho bản thân hay cho con cái họ. Thêm vào chi phí cắt cổ của giáo dục cấp cao hơn là các khoản cho vay sinh viên với lãi suất cao đến nản lòng, và một lực lượng lao động thiếu giáo dục, tuyệt vọng sẽ hài lòng vớ lấy bất kỳ công việc nào với lương tối thiểu, và sẽ lưỡng lựu khi yêu cầu bất cứ thứ gì tốt hơn.

* Nước ngoài. Rất nhiều, nếu không phải là phần lớn, các doanh nghiệp lớn chuyển việc làm tới các quốc gia có mức lương gần như lương của nô lệ, không có tiêu chuẩn an toàn, giúp ích cho những kẻ tìm kiếm lợi nhuận, trong khi lấy đi của công dân Mỹ hàng triệu việc làm. Sự hủy hoại đối với sức khỏe và hạnh phúc của công nhân ngoại quốc không phải là mối bận tâm của các doanh nghiệp đang thuê họ làm việc.

* Phá hủy hay làm suy yếu các công đoàn. Trong nhiều thế hệ, các công nhân liên hiệp có thể tăng phần của mình thông qua đàm phán tập thể. Hiện nay, mặc dù vậy, các doanh nghiệp, cùng với quan chức chính phủ được họ mua và trả tiền, đang cố gắng làm suy yếu hay phá hủy các công đoàn. Ví dụ, ở Wincosin trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm năm 2012, có khoảng 66% nguồn tài trợ của thống đốc chống công đoàn Scott Walker đến từ bên ngoài bang, nhiều trong số đó là từ các nhóm kinh doanh bảo thủ, bao gồm anh em nhà Koch và Sheldon Anderson. Tổng cộng khoản đóng góp của ông Walker là 30,5 triệu dollar. Đối thủ của ông ta, Tom Barrett, nhận được khoảng 26% trong số 4 triệu dollar từ các nhóm bên ngoài.

* Doanh nghiệp kiểm soát truyền thông. Vào năm 1983, khoảng 15 công ty sở hữu 90% truyền thông Hoa Kỳ. Ngày nay, chỉ có sáu công ty sở hữu 90% truyền thông. Điều đó có nghĩa là 232 giám đốc truyền thông kiểm soát cái mà 277 triệu công dân Hoa Kỳ xem. Tại sao họ lại không muốn công dân chỉ xem những “tin tức” và “thông tin” sẽ nâng cao giá trị của các cổ đông, và cùng với điều đó là lương của họ? 

Tòa án tối cao đồng lõa với tất cả những điều đó. Một pháo đài cuối cùng của việc giải thích hiến pháp, công lý ngày nay, đôi khi dường như đã bị đốn hạ, sùng bái bàn thờ doanh nghiệp mà tòa án ủng hộ. Vào năm 2010, trong vụ Liên minh Công dân kiện Ủy ban bầu cử Liên bang, tòa án đã phán quyết rằng Tu chính án thứ nhất cấm các biện pháp giới hạn của chính phủ đối với quyên góp của “doanh nghiệp, hiệp hội hay công đoàn”. Điều đó mở ra cánh cổng tài chính cho phép những doanh nghiệp giàu có quyên góp không giới hạn cho các ứng cử viên sẽ phục vụ họ, trong khi chỉ mang lại lợi ích ít ỏi cho những người lao động bình thường.

Tất cả những điều đó không phải là hạt nhân chính của chủ nghĩa phát xít? Các mục tiêu của doanh nghiệp không phải là vị chúa tối cao, cùng với mối ưu tư cuồng tín về an ninh quốc gia, trong những cột trụ của nhà nước phát xít?

Mặc dù gần như tất cả các chính khách, tả, hữu và trung, quấn mình trong lá cờ Hoa Kỳ và tuyên bố về sự vĩ đại của điều tồi tệ Hoa Kỳ, dường như có nhiều công dân – động vật gặm nhấm, khi họ nhìn lá cờ, mở to đôi mắt ứa lệ và ủng hộ các chính sách cũng như chương trình phục vụ cho lợi ích của doanh nghiệp mà nhu cầu cơ bản của họ phải gánh chịu chi phí.

Phong trào “Chiếm đóng” tạo ra một bước chống lại thói quen tự hủy hoại đó, nhưng bất cứ phong trào nào cũng phụ thuộc vào việc phát hành, và truyền thông do doanh nghiệp sở hữu sẽ không chú ý tới những vấn đề không phục vụ cho lợi ích của bản thân. Truyền thông xã hội có thể là công cụ cuối cùng có thể, nhưng doanh nghiệp không quay lưng với giá trị đồng dollar của họ, hay các tác động tiềm tàng có thể nếu “nhân dân chúng ta” được phép kiểm soát. Mạng internet trung lập, nguyên tắc mà theo đó mọi website, dịch vụ và ứng dụng được nhà cung cấp dịch vụ Internet đối xử bình đẳng, đã thu hút sự chú ý của những người tìm kiếm sự giàu có cho bản thân, những cái két tiền đã phồng to. Với đề xuất mới của chính phủ Hoa Kỳ, các website sẽ nhận được dịch vụ tương ứng với khoản tiền mà họ sẵn sàng chi trả. Một lần nữa, những doanh nhân nhỏ, độc lập dựa vào sự nhân từ của những kẻ cạnh tranh lớn, và trong phần lớn các trường hợp không có cơ hội thành công.

Đó là cuộc sống ngày nay ở “xứ sở của cơ hội” được ca tụng nhiều nhất. Nếu ai đó đã giàu có sẵn, cơ hội có thừa. Mặc dù vậy, đối với 99% không có cơ hội, ồn ào tạo ra cơ hội cuối cùng có thể là điều tốt nhất.