Friday, April 28, 2017

Viết chơi đôi dòng nhân dịp giải phóng thống nhất đất nước: Dân chủ là gì?

Năm nào đến dịp 30/4 chó chả sủa váng, không sủa lấy đâu tiền mà bù vào trợ cấp xã hội nhỉ?

Đã là người tự trọng thì tự làm tự ăn, việc gì phải ngửa tay nhận trợ cấp xã hội như đám bình dân lúc tàn canh thời Hy Lạp- La Mã, đỉnh cao văn minh nhân loại, tấm gương sáng láng về dân chủ mà các con giời trí thức đầu to mắt cận bây giờ vẫn ca ngợi hoành tráng đấy. Ấy kéo áo các chú phát, dân chủ không phải do các thành bang Hy Lạp phát minh ra nhé, các học giả Tây nhiều lông và không lông chứng minh được rằng thể chế ấy sinh ra ở Trung Đông, vùng Lưỡng Hà, chính xác là Iran-Irag và Syria ngày nay. Thế mà Syria bây giờ đang bị Mẽo và liên quân ném bom SML vì tội thiếu dân chủ, còn Iraq thì coi như đã xong béng!

Vậy thì cái dân chủ phương Tây chui ở lỗ nẻ nào ra nhỉ? Mặc dù nó vẫn tự xưng là đỉnh cao văn minh nhân loại, thừa hưởng truyền thống dân chủ Hy-La (tộc Franken đã hủy diệt toàn bộ văn minh La Mã). Ở Việt Nam, có mấy ông chui háng Hán để thoát Hán rồi lại bài Hán để thoát Hán (Tai Ương, chữ Đông La!) hay mấy ông cố vấn thủ tướng chính phủ vẫn kêu gào rát họng rằng dân chủ ấy là ngọn cờ văn minh nhân loai, cả thế giới phải đi theo nhé, đừng theo Tàu, mặc dù hàng Tàu giá rẻ bỏ đời, không theo ăn cám cả lũ. Dân chủ phương Tây vốn sinh ra ở đất Anh thuộc địa (của lãnh chúa Pháp), chả liên quan gì đến dân chủ của Hy-La cổ xưa, vì Hy-La cổ xưa đã bị man tộc German đánh cho tàn mạt. Mà cũng lạ, lịch sử thế giới toàn cho thấy man tộc hủy diệt các nền văn minh đỉnh cao chứ không có ngoại lệ. Nhiều con giời đến đoạn này sẽ vênh mặt lên kêu Hoa Kỳ, nhưng dân Hoa Kỳ vào lúc đế quốc Anh đỉnh cao thì cũng là đám mọi rợ, toàn đám cặn bã, đi đày, Tin Lành, đầu trộm đuôi cướp bị Châu Âu văn minh đuổi chạy có cờ thì sang Bắc Mỹ sống. Dân chủ phương Tây hiện nay vốn sinh ra từ cái gọi là sự độc lập của 'lordship', từ này không có trong từ điển tiếng Việt vì Việt theo hệ phong kiến tập quyền. Hình dung một cách đơn giản là hệ thống phong kiến của phương Tây lúc đó là tản quyền, có vua và các quý tộc địa phương, vua nắm chính quyền trung ương còn quý tộc hay lãnh chúa nắm toàn bộ chính quyền địa phương. Vua thì có quyền lực rất to nhưng các lãnh chúa lại có quyền lực nhà nước độc lập trong lãnh địa của mình. Vương quyền phải bảo vệ và độc lập với lãnh chúa quyền, ấy là dân chủ thời trung cổ. Nếu ai đọc lịch sử đế quốc Ba Lan-Lít Va thì sẽ biết đoạn này có nghĩa là gì. Thứ nhất, các lãnh chúa sẽ bầu ra vua, thứ hai các lãnh chúa có quyền đòi công lý mà không sợ bị trừng phạt. Đại loại là một lãnh chúa này nếu thấy bị một lãnh chúa khác xúc phạm thì có quyền đem quân oánh vỡ mặt thằng ấy mà vua không có quyền can thiệp, cho dù thằng ấy có là em ruột của vua.

Tư tưởng của toàn bộ giới trí thức Việt Nam hiện nay đều vay mượn của Phan Châu Trinh, cái chủ nghĩa tự do thời trung cổ ấy, đại diện cho sự độc lập của tầng lớp tư sản quan liêu, như cái anh giáo sư làm toán chuyên chém chính trị. Nhiều người bị ngộ, nghĩ anh ấy chống chính quyền ghê lắm, nhưng thực ra anh ấy bảo thủ và bảo vệ chính quyền (tầng lớp quan liêu) cực kỳ (gia đình anh ấy xuất thân thế nào thì ai cũng rõ). Anh ấy theo đuổi đặc quyền của giới công chức và theo chủ thuyết kỹ trị, tức là kỹ thuật, công nghệ và khoa học quyết định tất (giới trí thức nắm hết kiến thức khoa học và công nghệ thế nên họ ủng hộ thuyết kỹ trị), thế nên chính quyền rất ưu đãi anh ấy, he he he. Mọi người cũng đừng lạ khi thấy có ông chuyên gia cả đời về công nghệ thông tin nhưng lại đòi Việt Nam quay về thời Lê Thánh Tông, mặc dù thời ấy người ta chả cần đến công nghệ thông tin làm gì! Đặc quyền nó làm mờ mắt tất cả!

Thế nên dân chủ vô sản là thủ tiêu mọi đặc quyền, nếu anh còn đặc quyền thì anh còn là giai cấp bóc lột. Dân chủ không bao giờ đi cùng với đặc quyền!

Chiến tranh chống Mỹ ở Việt Nam cũng là đấu tranh giai cấp, cũng là chiến tranh ý thức hệ, việc gì phải phủ nhận như anh nghị vẫn tự hào về nguồn gốc tư sản và muốn cấp license cho chị em bán trôn hợp pháp. Lúc đó, Mỹ dựa vào giai cấp tư sản và địa chủ tư sản hóa để thống trị Việt Nam, thế nên ngụy Sài Gòn là đám lính đánh thuê muốn bám chân Mỹ để gia nhập giai cấp tư sản quốc tế, đừng hỏi tại sao sau này đương kim UVBCT trước lúc bị đưa ra kỷ luật đã nhiệt tình ve vãn Hòn Ngọc Viễn Đông (anh ấy muốn mượn thế lực cũ để củng cố địa vị hiện tại). Giai cấp vô sản và lao động ở Việt Nam đã chiến thắng. Lần đầu tiên Việt Nam thoát khỏi cái bóng ám ảnh suốt cả chiều dài lịch sử, vì con đường duy nhất để tạo ra một quốc gia vĩ đại trong lịch sử hiện đại của loài người, như lời cố chủ tịch vĩ đại đã nói, ấy là chính quyền liên minh công-nông-binh-trí thức. Đó là định mệnh lịch sử của một đế quốc phương Nam. Lần đầu tiên trong lịch sử, Việt Nam lớn lên mà không cần trở thành một đế quốc như những đế quốc khác.

Dân chủ ở Việt Nam là người lao động làm chủ đất nước. Việt Nam đã hấp thụ được toàn bộ văn minh nhân loại từ hình bóng của một con người vĩ đại. Thứ nhất, thủ tiêu mọi đặc quyền, giai cấp tư sản không được tham gia chính quyền, anh đã nắm quyền lực về kinh tế thì anh không được nắm quyền lực chính trị. Thứ hai, nông dân Việt Nam có quyền công dân (theo nghĩa chính trị hiện thực: tức là họ không chỉ có quyền bỏ phiếu mà còn có quyền có đại diện cố định trong chính quyền), đây là di sản Hy Lạp mà toàn bộ văn minh phương Tây đã đánh mất, song cũng vì thế mà đừng lạ là nông dân hay làm loạn, họ có làm loạn thì cũng không bao giờ vứt bỏ địa vị công dân mà họ lần đầu tiên sau hàng ngàn năm phong kiến phương Đông mới có được. Nông dân có làm loạn thì vẫn giương cao cờ búa liềm, đám nào giương cờ vàng là nông dân oánh cho hỏng người ngay, mấy anh cờ vàng muốn kiếm số ăn tiền tài trợ coi chừng cái này. Thứ ba, công nhân có một cơ sở vững chắc là gia đình, gia đình ở Việt Nam là mối liên hệ với gia tộc, tức là mối liên minh về mặt huyết thống và kinh tế với nông dân, đừng hỏi tại sao mấy anh nghị cấp tiến muốn có gái bán dâm hợp pháp để phá hoại gia đình truyền thống của dân Việt Nam.

Cuộc kháng chiến thống nhất đất nước của Việt Nam là cuộc kháng chiến của dân tộc và giai cấp, nhiều người không hiểu chiến thắng ấy có nghĩa là gì, nhưng chính nó đã khai sinh ra một khái niệm dân chủ mới, thừa hưởng toàn bộ những thành quả vĩ đại nhất của lịch sử nhân loại. Chiến thắng của Việt Nam chính là chiến thắng của nền dân chủ.

12 comments:

  1. Bài viết bản chất và dường như anh khá vui :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cũng phải thay đổi không khí một chút, nhân dịp vui vẻ của nhân dân cả nước thì mình cũng nên vui vẻ.

      Delete
  2. Anh ơi, vậy dân chủ kiểu phương Tây hiện tại có khác gì với dân chủ trung cổ không anh ? Em thấy tại các nhà nước này thì toàn bộ dân chúng đều được đi bầu, chứ không chỉ các đại biểu của các giai cấp có đặc quyền trong xã hội đi bầu như xưa :D .

    ReplyDelete
    Replies
    1. Như thế có thể kết luận rằng chính đấu tranh giai cấp đã đẩy giai cấp tư sản đến việc phải nhường bớt quyền lực chính trị cho giai cấp vô sản không ạ ?

      Delete
    2. Mình thì thấy quyền được bầu không thực chất bằng việc có người đại diện trong chính quyền. Bởi vì người được cử ra để bầu chưa chắc là người của dân. Thành ra người dân có thể tẩy chay bầu cử. Chuyện tẩy chay bầu cử, ví dụ ở Pháp, thì rõ ràng rồi. Người ta chán chả buồn bỏ phiếu.

      Delete
    3. Ở Việt Nam làm gì có chuyện nhường, họ cam tâm làm tay sai của thực dân và đế quốc đàn áp dân lao động suốt cả trăm năm, khi bị đánh bại thì mới chịu buông quyền lực nhà nước.

      Delete
  3. Thời trung cổ thì quyền lực nhà nước gắn liền với quyền bóc lột lao động thặng dư, còn thời tư bản thì chức năng bóc lột lao động thặng dư được tư nhân hóa, tách khỏi quyền lực nhà nước. Do vậy dân chủ tư sản trở thành dân chủ hình thức, quyền bầu cử phổ thông đã mất tác dụng khi mà địa vị công dân bị mất sự đảm bảo về kinh tế. Các cuộc bầu cử trở thành những cuộc 'mua bán' phiếu bầu dưới sự kiểm soát của những người có tiền. Dân chủ không phải là bầu cử dân chủ mà là đảm bảo tất cả các thành phần lao động có đại diện của chính họ trong chính quyền (theo nghĩa đen, chứ không phải một ông nghị ất ơ nào đó).

    ReplyDelete
  4. Bác bỏ qua thánh chế La Mã với các cải cách thể chế liên bang rồi.
    Lordship là cái lạc hậu hơn nhiều các thể chế quân chủ đế quốc

    ReplyDelete
    Replies
    1. Về mặt nhà nước, thể chế liên bang của La Mã là một bước tiến so chế độ dân chủ kiểu Hy Lạp khi nó góp phần bóp chết giới bình dân và trao toàn bộ quyền lực nhà nước vào tay giới quý tộc. Do vậy, tất yếu khi La Mã sụp đổ thì quyền lực quý tộc được giải phóng hoàn toàn khỏi sự kìm hãm của quyền công dân (citizenship) và nhường chỗ cho lordship. La Mã sụp đổ dưới vó ngựa German không chỉ vì nó rệu rã mà còn vì chính giới quý tộc của nó cũng muốn nhân cơ hội ấy thanh toán luôn những quyền lực cuối cùng của giới bình dân. Lordship là hệ quả tất yếu của chế độ liên bang La Mã chứ không phải là sự tha hóa của nó. Suốt mấy trăm năm sau, các thành bang tự do còn lại của La Mã trên đất Italy mặc dù rất hùng mạnh và giàu có, khuynh đảo cả Châu Âu về kinh tế, chính trị cũng như quân sự nhưng không bao giờ còn thống nhất được thành một liên bang nữa.

      Delete
  5. Anh ơi cho em hỏi, Vua Chúa ở ở Việt Nam hay Trung Quốc thời phong kiến là do cha truyền con nối hoặc tranh quyền đoạt vị mà có, như vậy có thể nói rằng sự tồn tại của vua chúa phong kiến phương Đông độc lập với các giai cấp trong xã hội được không ạ ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Không, vua chúa là một phần của giai cấp thống trị. Họ có thể xuất thân từ bất cứ giai cấp nào nhưng khi nắm quyền thì họ đứng về phía giai cấp thống trị, do vậy họ không độc lập với các giai cấp trong xã hội.

      Delete