Sunday, May 25, 2014

Đả đảo "Dân chủ" phương Tây!

Xin chú ý, bài viết này có thể gây sốc với những tín đồ của dân chủ theo kiểu phương Tây. Tác giả Andre Vltchek trong bài viết "Down with Western 'Democracy'!" đã công kích dữ dội nền dân chủ theo kiểu phương Tây, phủ nhận và đòi hỏi phải thay thế nó bằng một nền dân chủ thực sự. Xin mời bạn đọc theo dõi bản dịch.

Một bóng ma đang ám ảnh thế giới châu Âu và phương Tây – ngay lúc này, bóng ma của chủ nghĩa phát xít. Nó đến lặng lẽ, không phô trương ầm ĩ cũng như diễu hành, không giơ cao tay và hét to. Nhưng nó đến, hay quay lại, như thể luôn luôn hiện diện trong nền văn hóa đã từng biến toàn bộ hành tinh của chúng ta thành nô lệ cách đây một thế kỷ.

Vào thời phát xít Đức, phản kháng lại đế chế phát xít cũng được gọi bằng cái tên khó chịu: khủng bố. Người yêu hòa bình và du kích quân, chiến binh kháng chiến – tất cả họ đều luôn bị những gã phát xít mù quáng gọi là kẻ khủng bố

Theo logic của Đế quốc, giết hại hàng triệu đàn ông, đàn bà và trẻ em ở mọi ngóc ngách của thế giới bên ngoài được khẳng định là hợp pháp và yêu nước, nhưng chống lại một người của mẫu quốc là dấu hiệu của chủ nghĩa cực đoan.

Phát xít Đức và Ý coi luật lệ của họ là “dân chủ”, và Đế quốc cũng làm vậy. Đế quốc Anh và Pháp đã giết hại hàng triệu người trên khắp thế giới, nhưng luôn khuếch trương bản thân là “dân chủ”.

Và giờ đây, một lần nữa, chúng ta chứng kiến sự tấn công dữ dội khủng khiếp của bộ máy đế quốc chính trị kinh doanh phương Tây, gây bất ổn hay trực tiếp phá hủy hoàn toàn các quốc gia, lật đổ các chính quyền và ném bom tiễn các quốc gia “khủng bố” quay về thời đồ đá.

Tất cả những điều đó được thực hiện nhân danh dân chủ, nhân danh tự do.

Một con quái vật không được bầu chọn, như đã làm nhiều thế kỷ nay, đang chơi đùa với thế giới, tra tấn một số này, cướp bóc một số khác, hay cả hai.

Phương Tây, trong hành động đỉnh cao của sự kiêu ngạo, có vẻ đã lẫn lộn bản thân với ý niệm của Chúa. Họ đã quyết định rằng có đầy đủ quyền để đẽo gọt hành tinh, để trừng phạt và tưởng thưởng, để phá hủy và xây dựng lại theo ước muốn của họ

Làn sóng khủng bố kinh hoàng này không phải che đậy để chống lại hành tinh của chúng ta, mà được biện minh bằng thứ giáo điều vô nghĩa nhưng được bảo vệ đầy cuồng nhiệt, biểu tượng là một chiếc hộp (thường được làm từ giấy hay gỗ), và hàng sa số người nhét một mẩu giấy vào miệng phía trên chiếc hộp đó.

Đó là bàn thờ của nền tảng hệ tư tưởng phương Tây. Đó là sự ngu dốt tối cao không thể bị hoài nghi, khi nó đảm bảm trạng thái nguyên thủy cho tầng lớp cai trị và lợi ích kinh doanh, một sự ngu xuẩn biện minh cho mọi tội ác, mọi dối trá và mọi điên rồ.

Đây là bàn thờ thiêng liêng được gọi là Dân chủ, nhại lại trực tiếp từ khái niệm biểu tượng trong nguồn gốc là ngôn ngữ Hy Lạp.

***

Trong cuốn sách mới nhất của chúng tôi, “Về chủ nghĩa khủng bố phương Tây – từ Hiroshima tới chiến tranh của máy bay không người lái”, Noam Chomsky bình luận về quá trình “dân chủ” ở thế giới phương Tây:

“Hiện giờ mục tiêu của bầu cử là chôn vùi nền dân chủ. Chúng được ngành công nghiệp quan hệ công chúng điều khiển và họ hoàn toàn không nỗ lực tạo ra những cử tri được thông tin, những người có sự lựa chọn sáng suốt. Họ cố gắng đánh lừa nhân dân để có những lựa chọn phi lý. Những kỹ thuật tương tự được sử dụng để chôn vùi thị trường cũng được sử dụng để chôn vùi nền dân chủ. Một trong những ngành công nghiệp chủ chốt của đất nước và hoạt động căn bản của chúng là vô hình.”

Nhưng từ ngữ “thiêng liêng” đó, một khái niệm tôn giáo, đỉnh cao của sự mị dân của phương Tây, thực sự muốn biểu hiện cái gì? Chúng ta nghe thấy nó ở mọi nơi. Chúng ta đã hy sinh hàng triệu sinh mạng (tất nhiên không phải là của chúng ta, ít nhất là chưa phải, nhưng hoàn toàn là sinh mạng của người khác) nhân danh nó.

Dân chủ!

Tất cả đều là những khẩu hiệu và tuyên truyền trang trọng! Năm ngoái tôi đi thăm Bình Nhưỡng, nhưng tôi phải khẳng định rằng Bắc Triều Tiên không giống như trong khẩu hiệu của các nhà tuyên truyền phương Tây.

“Với danh nghĩa tự do và dân chủ!” Hàng trăm triệu tấn bom rơi từ trên trời xuống đất Lào, Campuchia, Việt Nam… các thân xác bị bom na-pam đốt cháy, bị các vụ nổ ngoạn mục xé làm nhiều mảnh

“Bảo vệ dân chủ!” Trẻ em bị cưỡng hiếp trước mặt cha mẹ chúng ở Trung Mỹ, đàn ông và đàn bà bị các biệt đội tử thần được huấn luyện tại các căn cứ quân sự ở Hoa Kỳ dùng súng máy hạ sát.

“Khai hóa văn minh thế giới và mở rộng dân chủ!” Đó luôn là khẩu hiệu của châu Âu, “việc cần làm” của họ, và một cách để cho người khác thấy nền văn minh vĩ đại của họ. Chặt tay người Công-gô, giết hại khoảng mười triệu người, và nhiều hơn nữa ở Namibia, Đông Phi, Tây Phi và Algier, đầu độc người Trung Đông bằng khí độc (“Tôi rất ủng hộ việc sử dụng khí độc đối với các bộ tộc không văn minh”, mượn từ vựng đặc sắc của (ngài) Winston Churchill). 

Vậy cái gì là thật? Ai là quý bà xa lạ với chiếc rìu trong tay và mặt bị che – quý bà có tên là Dân chủ?

***

Thật ra rất đơn giản. Khái niệm nguyên gốc từ Hy Lạp là δημοκρατία (dēmokratía) “sự cai trị của nhân dân”. Sau đó và hiện nay, dường như bị biến thành điều ngược lại ἀριστοκρατία (aristokratia), có nghĩa là “sự cai trị của tầng lớp quý tộc”. 

“Sự cai trị của nhân dân” … Chúng ta hãy cùng xem xét một vài ví dụ về “sự cai trị của nhân dân”.

Nhân dân nói, họ cai trị, họ bỏ phiếu “dân chủ” ở Chile, tạo ra chính phủ ôn hòa và xã hội chủ nghĩa của “Nhân Dân Thống Nhất” Salvador Allende.

Chắc chắn rồi, hệ thống giáo dục của Chile sáng chói, hệ thống chính trị và xã hội tuyệt diệu, truyền cảm hứng không chỉ cho nhiều nước Mỹ Latin, mà còn tới tận châu Âu Địa Trung Hải.

Điều đó không thể dung thứ, bởi vì như chúng ta đều biết, chỉ có người da trắng châu Âu và Bắc Mỹ được phép hỗ trợ thế giới với những bản thiết kế cho mọi xã hội, mọi nơi trên hành tinh. “Chile phải gào thét” đã được quyết định, nền kinh tế của họ bị tàn phá và chính quyền “Nhân Dân Thống Nhất” bị tước quyền lực.

Henry Kissinger, rõ ràng thuộc về một chủng tộc cao hơn và quốc gia có cấp bậc cao hơn, đã đưa ra một thông điệp thẳng thắn và theo cách rất “trung thực”, hoàn toàn xác định Hoa Kỳ đứng về phía dân chủ toàn cầu: “Tôi không hiểu là tại sao chúng tôi phải đứng yên và nhìn một đất nước đi theo con đường cộng sản do sự thiếu trách nhiệm của người dân.” 

Và thế là Chile bị tàn phá. Hàng ngàn người bị sát hại và “thằng con hoang của chúng ta” được trao quyền lực. Tướng Pinochet không được bầu: ông ta ném bom phủ Tổng thống ở Santiago, ông ta tra tấn dã man những người đàn ông và đàn bà đã được nhân dân Chile bầu chọn, và ông ta làm “mất tích” hàng ngàn người.

Nhưng chuyện đó là tốt, vì dân chủ, theo cái nhìn của Washington, London hay Paris, không có gì nhiều hơn và không có gì ít hơn cái mà người da trắng cần để kiểm soát hành tinh này, mà không bị phản đối và tốt nhất là không bao giờ bị phê phán.

Tất nhiên Chile không phải là nơi duy nhất mà “dân chủ” được “định nghĩa lại”. Và cũng không phải là kịch bản tàn bạo nhất, mặc dù đã quá đủ tàn bạo. Nhưng đó là “trường hợp” thật sự mang tính biểu tượng, bởi vì tuyệt đối không thể tranh cãi: một quốc gia bậc trung, được giáo dục cực tốt, bỏ phiếu trong cuộc bầu cử minh bạch, nhưng chính quyền của họ bị sát hại, tra tấn và lưu đày, chỉ đơn giản bởi vì nó quá dân chủ và can dự quá nhiều vào việc nâng cao đời sống nhân dân.

Có hàng sa số các ví dụ về sự giận dữ công khai từ phương Bắc, đối với “sự cai trị của nhân dân” ở Mỹ Latin. Trong nhiều thế kỷ, có vô số các vị dụ. Tất cả các quốc gia “phía bắc biên giới” của Tây Hemisphere đều trở thành nạn nhân.

Sau cùng, học thuyết Monrose tự áp đặt đã tạo cho Bắc Mỹ “những quyền không thể hoài nghi” để can thiệp và “điều chỉnh” mọi phong trào dân chủ “thiếu trách nhiệm” do các chủng tộc thấp kém hơn sống ở Trung và Nam Mỹ cũng như quần đảo Caribbe tạo ra.

Có nhiều kịch bản khác nhau về tài khéo léo thật sự, trong việc làm cách nào để tra tấn các quốc gia dám xây dựng những căn nhà tử tế cho nhân dân, hoặc sớm có bằng chứng về sự lặp lại cũng như dự đoán được.

Hoa Kỳ không chỉ tài trợ cho các vụ đảo chính cực kỳ đẫm máu (giống như ở Guatemala năm 1954) hay chỉ đơn giảm chiếm đóng các quốc gia để lật đổ chính quyền dân cử. Sự biện minh cho những can thiệp đó rất đa dạng: điều đó được thực hiện để “khôi phục trật tự”, “khôi phục tự do và dân chủ”, hay ngăn chặn sự trỗi dậy của “Cuba khác”.

Từ nước cộng hòa Dominica năm 1965 đến Grenada năm 1983, các đất nước được “bảo vệ khỏi bản thân họ” qua việc nhập khẩu (theo mệnh lệnh chủ yếu của tầng lớp thống trị Phản Kháng Bắc Mỹ với sự tự tôn bệnh hoạn) các biệt đội tử thần chuyên thi hành các vụ tra tấn, cưỡng hiếp và xử tử bất hợp pháp. Người dân bị giết hại do những quyết định dân chủ của họ bị coi là “thiếu trách nhiệm” và do đó không thể chấp nhận được.

Trong khi chủ nghĩa phân biệt chủng tộc công khai trong tất cả cách thức mà Đế quốc kiểm soát thuộc địa, “sự đúng đắn chính trị” được nhập khẩu khéo léo, giảm một cách có hiệu quả tới mức gần tối thiểu các phê phán nghiêm túc của xã hội bị buộc phải chấp nhận

Ở Indonesia, khoảng từ 1 đến 3 triệu người đã bị sát hại trong năm 1965/66, trong cuộc đảo chính do Hoa Kỳ tài trợ, bởi vì có “một mối nguy hiểm lớn” khi người dân cai trị và quyết định bỏ phiếu thiếu trách nhiệm, đưa Đảng Cộng Sản Indonesia lên nắm quyền, vào lúc đó là Đảng Cộng Sản lớn thứ ba trên thế giới. 

Tổng thống được bầu chọn dân chủ của Công-gô, Patrice Lumumba đã bị sát hại năm 1961, trong một nỗ lực phối hợp giữa Hoa Kỳ và châu Âu, chỉ đơn giản là vì ông ấy quyết định sử dụng phần lớn tài nguyên quốc gia để nuôi dưỡng nhân-p0- dân; và bởi vì ông ta không e ngại phê phán công khai và mạnh mẽ chủ nghĩa thực dân cũng như đế quốc phương Tây.

Đông Timor bị mất một phần ba dân số chỉ đơn giản vì nhân dân, sau khi giành được độc lập từ tay Bồ Đào Nha, không ngần ngại bỏ phiếu trao quyền lực cho phe cánh tả FRETILIN. “Chúng ta không dung thứ cho một Cuba khác ngay cận kề bờ biển của chúng ta”, nhà độc tài phát xít Indonesia Suharto phản đối, và Hoa Kỳ cũng như Úc hết sức tán đồng.Việc quân đội Indonesia tra tấn và sát hại người dân Đông Timor bị coi là không thích hợp và thậm chí không được đưa tin trên truyền thông đại chúng.

Tất nhiên, nhân dân Iran cũng không thể đáng tin cậy với “dân chủ”. Iran là một trong những nền văn hóa lâu đời và vĩ đại nhất trên trái đất, nhưng nhân dân muốn sử dụng doanh thu từ dầu mỏ để cải thiện đời sống, chứ không phải để nuôi dưỡng những gã đa quốc gia. Điều đó luôn bị các nhà cầm quyền phương Tây coi là tội ác - một tội ác đáng bị trừng phạt bằng cái chết.

Nhân dân Iran quyết định cai trị; họ bỏ phiếu, họ nói rằng họ muốn quốc hữu hóa toàn bộ ngành công nghiệp dầu mỏ. Mohammad Mosaddeq, thủ tướng được bầu chọn dân chủ của Iran từ năm 1951 đến 1953, đã sẵn sàng thực thi cái mà nhân dân yêu cầu. Nhưng chính phủ của ông ấy bị lật đổ trong một cuộc đảo chính do cơ quan tình báo Anh MI6 và tình báo Bắc Mỹ CIA phối hợp dàn xếp, và tiếp theo đó là chế độ độc tài sát nhân tay sai của phương Tây – Reza Pahlavi. Giống như ở Mỹ Latin và Indonesia, thay cho các dự án trường học, bệnh viện và nhà ở, nhân dân nhận được các biệt đội tử thần, phòng tra tấn và nỗi sợ hãi. Đó có phải là thứ họ muốn? Đó có phải là cái mà họ bỏ phiếu lựa chọn?

Có hàng tá các quốc gia trên khắp thế giới đã được phương Tây “bảo vệ” khỏi “công dân và cử tri thiếu trách nhiệm. Brazil mới đây “cử hành” lễ kỷ niệm lần thứ 50 cuộc đảo chính quân sự do Hoa Kỳ hậu thuẫn, cuộc đảo chính mở đầu cho chế độ độc tài quân sự khủng khiếp suốt 20 năm. Hoa Kỳ ủng hộ hai cuộc đảo chính ở Iraq, vào năm 1963 và 1968 đã đưa Saddam Hussein và đảng Baath của ông ta lên nắm quyền. Danh sách là vô tận. Đây chỉ là một số ví dụ ngẫu nhiên.

Trong các sự kiện gần đây, phương Tây đã lật đổ, hay âm mưu lật đổ, hầu như bất kỳ chính quyền được bầu cử dân chủ nào, trên tất cả các lục địa, định phục vụ nhân dân, bằng cách cung cấp cho nhân dân một cuộc sống và các dịch vụ xã hội với tiêu chuẩn tử tế. Đó là điểm qua thành tích và một số sự chịu đựng!

Có thể nào phương Tây chỉ tôn trọng “Dân chủ” khi “nhân dân bị cưỡng bức phải cai trị” chống lại lợi ích của bản thân? Và khi họ “bảo vệ” những gì họ được tầng lớp cai trị địa phương ra lệnh bảo vệ để đáp ứng lợi ích của Bắc Mỹ và châu Âu?… và cũng như khi họ bảo vệ lợi ích của các công ty đa quốc gia và chính quyền phương Tây phụ thuộc vào những công ty đó? 

***

Có thể làm gì? Nếu một đất nước quá yếu để bảo vệ bản thân bằng biện pháp quân sự, chống lại một số kẻ xâm lược hùng mạnh phương Tây, họ có thể tiếp cận bất kỳ thể chế dân chủ quốc tế nào với hy vọng được bảo vệ?

Không thể hình dung được!

Một ví dụ rõ ràng là Nicaragua, bị Hoa Kỳ xâm lược, không có lý do nào khác ngoài lý do trở thành cộng sản. Chính phủ của họ đã đến tòa án. 

Vụ án được gọi là: Nước cộng hòa Nicaragua kiện Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ

Đó là vụ án năm 1986 tại Tòa án Tư pháp Quốc tế (ICJ) mà ICJ đã ủng hộ Nicaragua và chống lại Hoa Kỳ cũng như yêu cầu bồi thường cho Nicaragua.

Bản án rất dài, bao gồm 291 điểm. Trong số đó có cả điều Hoa Kỳ đã can dự vào việc “sử dụng vũ lực bất hợp pháp”. Các vi phạm được khẳng định bao gồm tấn công cơ sở hạ tầng của Nicaragua và tàu biển, đánh mìn các cảng biển của Nicaragua, chiếm đóng không gian của Nicaragua, và huấn luyện, vũ trang, trang bị, cung cấp tài chính, cung cấp lực lượng (tổ chức “Contras”) cũng như tìm cách lật đổ chính quyền Sadinista của Nicaragua.

Bản án đã được tuyên, và đã được Liên Hiệp Quốc bỏ phiếu cũng như ra nghị quyết. Nghị quyết của Liên Hiệp Quốc năm 1986 kêu gọi thi hành toàn bộ và ngay lập tức bản án. Chỉ có Thái Lan, Pháp và Anh bỏ phiếu trắng. Hoa Kỳ biểu lộ sự giận dữ đối với tòa án, và phủ quyết toàn bộ nghị quyết của Liên Hiệp Quốc.

Họ tiếp tục chiến dịch khủng bố chống lại Nicaragua. Cuối cùng, đất nước bị tàn phá và kiệt sức bỏ phiếu vào năm 1990. Sớm thấy rõ rằng đó không phải là bỏ phiếu cho hay chống chính quyền Sadinista, mà là chịu đựng bạo lực của phương Bắc hay đơn giản là chấp nhận bại trận buồn thảm. Chính phủ Sadinista thất bại. Họ thất bại bởi vì cử tri bị súng của Bắc Mỹ dí vào đầu. 

Đó là cách “dân chủ” hoạt động

Tôi đưa tin về cuộc bầu cử của Nicaragua năm 1996 và đại đa số cử tri nói với tôi rằng họ sẽ bỏ phiếu cho ứng cử viên cánh hữu (Aleman), chỉ bởi vì Hoa Kỳ đe dọa tung ra một làn sóng khủng bố khác nếu chính quyền Sadinista quay trở lại nắm quyền, rất dân chủ.

Sadinista hiện đã quay lại. Nhưng chỉ bởi vì phần lớn Mỹ Latin đã thay đổi, và có sự thống nhất cũng như quyết tâm chiến đấu khi cần thiết.

***

Trong khi người châu Âu rõ ràng kiếm lợi từ chủ nghĩa thực dân kiểu mới và cướp bóc khắp thế giới, thật nực cười khi khẳng định rằng bản thân họ đang được “tận hưởng thành quả của nền dân chủ”

Trong cuốn tiểu thuyết sáng chói “Đang nhìn”, do Jose Saramago viết, một tác giả được giải Nobel văn học, khoảng 83% cử tri của một quốc gia không xác định (gần giống như quê hương Bồ Đào Nha của Saramago), quyết định bỏ phiếu trắng, thể hiện sự tức giận đối với với hệ thống lựa chọn đại diện của phương Tây.

Quốc gia này, tự hào bản thân là “một nước dân chủ”, phản hồi bằng cách tung ra một trận khủng bố điên cuồng đối với công dân. Hiển nhiên là nhân dân chỉ được phép lựa chọn dân chủ khi kết quả phục vụ cho lợi ích của chính phủ. 

Ursula K Le Guin, đánh giá tiểu thuyết trên tờ báo The Guardian, vào ngày 15 tháng 4 năm 2006, khẳng định: 

Bỏ phiếu trắng là một dấu hiệu không quen thuộc với phần lớn người Anh và Mỹ, những người chưa từng sống dưới các chính quyền mà việc bỏ phiếu của họ là vô nghĩa. Trong nền dân chủ chức năng, một người có thể coi việc không bỏ phiếu là một cách phản đối lười biếng có khả năng đặt quyền lực vào tay đảng phái khác (như khi số lượng người Lao động bỏ phiếu thấp dẫn đến Margaret Thatcher được tái cử, và người Dân chủ thờ ơ đảm bảo cả hai sự thắng cử cho George W. Bush). Rất khó để khẳng định rằng bản thân việc bỏ phiếu không phải là một hành động quyền lực, và tôi không hiểu việc mà các cử tri không bỏ phiếu của Saramago làm.

Bà ấy không phải hiểu. Thậm chí ngay ở châu Âu, khủng bố được tung ra trong nhiều dịp để đối phó với những ai quyết định bỏ phiếu “sai”

Có lẽ ví dụ tàn bạo nhất là trong thời hậu chiến tranh thế giới thứ II, khi các đảng cộng sản tiến đến chiến thắng ngoạn mục ở Pháp, Ý, Tây Đức. Những “hành vi thiếu trách nhiệm” tất nhiên là phải bị ngăn chặn. Cả lực lượng tình báo Hoa Kỳ và Anh đã thực hiện một nỗ lực khủng khiếp để “bảo vệ dân chủ” ở châu Âu, triển khai lực lượng phát xít để bẻ gãy, đe dọa, thậm chí sát hại các thành viên của đảng phái và phong trào tiến bộ .

Những cán bộ phát xít sau đó được phép, thậm chí khuyến khích, rời châu Âu tới Nam Mỹ, một số mang theo chiến lợi phẩm lớn từ các nạn nhân bị sát hại trong các trại tập trung. Các chiến lợi phẩm này có cả cả răng vàng.

Sau này, vào những năm 1990, tôi nói chuyện với một vài người trong số họ, và cả với con cái họ, ở Asuncion, thủ đô của Paraguay. Họ tự hào về hành động của họ, không ăn năn hối lỗi, cũng như tự hào là phát xít vậy.

Rất nhiều kẻ phát xít châu Âu sau đó tham gia tích cực vào chiến dịch Condor, họ được phát xít Paraguay cũng như nhà độc tài thân phương Tây Alfredo Strössner ủng hộ nồng nhiệt. Ngài Strössner là bạn thân thiết và là người chứa chấp rất nhiều tội phạm chiến tranh trong thế chiến thứ hai, bao gồm cả những người như Dr. Josef Mengele, bác sĩ phát xít được gọi là “Thần Chết”, người đã thực hiện các thí nghiệm về gen trên trẻ em trong chiến tranh thế giới thứ II.

Vậy là sau khi phá hủy “quá trình dân chủ thiếu trách nhiệm” ở châu Âu (Đế chế phương Tây thời hậu chiến), nhiều kẻ phát xít châu Âu hiện giờ đang phục vụ trung thành chủ nhân mới, được yêu cầu tiếp tục với những gì mà họ làm tốt nhất. Do đó, họ đã giúp ám sát khoảng 60,000 nam, nữ cũng như con cái của các thành viên cánh tả Nam Mỹ, những người có tội là xây dựng xã hội bình đẳng và công bằng tại quê hương. Nhiều kẻ phát xít tham gia trực tiếp vào chiến dịch Condor, dưới sự điều phối trực tiếp của Hoa Kỳ và châu Âu.

Như Naomi Kleisn viết trong cuốn sách của bà, Học thuyết Sốc: 

“Chiến dịch Cóndor, được gọi là kế hoạch Cóndor (tiếng Bồ Đào Nha : Operação Condor) là một chiến dịch đàn áp chính trị và khủng bố có liên quan tới các chiến dịch tình báo và ám sát các đối thủ, chính thức được các chế độ độc tài cánh hữu vùng nón phía Nam của Nam Mỹ triển khai vào năm 1975. Chương trình nhằm mục đích diệt trừ ảnh hưởng cũng như lý tưởng chủ nghĩa cộng sản hay Soviet, và để đàn áp các phong trào đối lập đang hoạt động hay tiềm tàng chống lại các chính quyền can dự.”

Ở Chile, phát xít Đức xắn tay áo và làm việc trực tiếp: bằng cách thẩm vấn, thủ tiêu, và tra tấn dã man các thành viên của chính quyền được bầu chọn dân chủ cũng như những người ủng hộ họ. Chúng thực hiện hàng sa số các thí nghiệm y khoa trên con người, tại một nơi được gọi là Colonia Dirnidad, dưới thời độc tài Augusto Pinochet, người có quyền lực được Dr. Kissinger với lối nói khuôn sáo của ông ta tạo ra và duy trì. 

Nhưng quay trở lại châu Âu: ở Hy Lạp sau thế chiến thứ II, cả Hoa Kỳ và Anh đều dính líu sâu đến cuộc nội chiến giữa người cộng sản và lực lượng cực hữu.

Vào năm 1967, chỉ một tháng trước cuộc bầu cử mà cánh tả Hy Lạp được dự đoán thắng lợi một cách dân chủ (kịch bản Indonesia năm 1965), Hoa Kỳ và các “đại tá Hy Lạp” tiến hành đảo chính, dẫn đến chế độ độc tài dã man kéo dài 7 năm. 

Những gì xảy ra ở Nam Tư, khoảng 30 năm sau đó, cũng rất rõ ràng. Một quốc gia cộng sản thành công không được phép sống sót, và nhất là ở châu Âu. Khi bom rơi xuống Belgrade, rất nhiều người tò mò và có tư duy phê phán đã không còn bất cứ ảo tưởng nào đối với chính phủ phương Tây cũng như “các nguyên tắc dân chủ”, đã nhanh chóng rời bỏ họ.

Nhưng sau này, đa số người châu Âu đã bị nhồi sọ, một trong số những người được cung cấp thông tin tồi và cứng đầu nhất (trong tư duy của họ) trên trái đất trái đất

Châu Âu và cử tri… Đám đông thường xuyên phàn nàn, muốn nhiều và nhiều tiền hơn nữa, và đưa ra kết quả bầu cử tương tự, rất dễ dự đoán theo chu kỳ bốn, năm hay sáu năm một lần. Họ sống và bỏ phiếu máy móc. Họ hoàn toàn đánh mất khả năng hình dung về một thế giới khác, chiến đấu cho các nguyên tắc nhân đạo, hay thậm chí mơ ước.

Châu Âu trở thành một nơi cực kỳ rùng rợn, một bảo tàng trong điều kiện tốt nhất, và một nghĩa trang ảo tưởng của nhân loại trong điều kiện tồi tệ nhất 

***

Như Noam Chomsky đã chỉ ra:

Người Mỹ có thể được khuyến khích bầu cử, nhưng không tham gia có ý nghĩa hơn vào đấu trường chính trị. Có lẽ bầu cử là phương pháp cô lập dân chúng. Một chiến dịch tuyên truyền khổng lồ được sắp đặt để hướng người dân vào những hành vi ngông cuồng được cá nhân hóa bốn năm một lần và nghĩ rằng, “Đó là chính trị”. Nhưng không phải. Đó chỉ là một phần nhỏ của chính trị. Dân chúng đã được loại bỏ cẩn thận khỏi các hoạt động chính trị, và không phải ngẫu nhiên. Một khối lượng công việc khổng lồ để đảm bảo cho sự tước quyền công dân đó. Trong những năm 1960, sự can dự bột phát của dân chúng vào dân chủ đã làm lực lượng bảo thủ khiếp sợ, họ đã sắp đặt một chiến dịch chống đối ác liệt. Các cuộc biểu tình cánh tả cũng như hữu diễn ra ngày nay là nhằm đưa dân chủ về cái hố của nó. 

Arundhati Roy, bình luận trong cuốn sách “Có cuộc sống sau dân chủ không?”

Câu hỏi ở đây thật sự là chúng ta làm gì cho dân chủ? Chúng ta biến nó thành cái gì? Điều gì xảy ra khi dân chủ được sử dụng hết? Khi nào dân chủ bị làm cho trống rỗng và không còn ý nghĩa? Điều gì xảy ra khi mỗi thể chế của nó di căn thành thứ gì đó nguy hiểm? Điều gì xảy ra hiện nay khi mà dân chủ và Thị trường Tự do được kết hợp trong một cơ quan cướp bóc đơn lẻ với trí tưởng tượng nhỏ bé và thui chột hầu như chỉ tập trung hoàn toàn vào ý tưởng tối đa hóa lợi nhuận? Có khả năng đảo ngược được quá trình này không? Có điều gì đó có thể làm biến đổi trở lại thành cái đã quen thuộc không?

***

Sau tất cả sự tàn bạo đó, cũng như sự giận dữ của nhân dân khắp thế giới, phương Tây giờ đây đang dạy dỗ hành tinh về dân chủ. Họ dạy cho người châu Á và châu Phi, nhân dân Trung Đông và Cận Lục Địa, về cách thức làm cho đất nước "dân chủ" hơn. Điều đó thật khó tin, một trong những điều khôi hài nhất trên trái đất, nhưng đang diễn ra, và mọi người phải yên lặng về nó.

Những người lắng nghe mà không cười phá lên đều được trả tiền xứng đáng. 

Đây là buổi hội thảo; thậm chí các dự án viện trợ nước ngoài cũng liên quan đến “sự cai trị tốt”, được Liên minh Châu Âu và Hoa Kỳ tài trợ. Châu Âu đang tích cực hơn trong lĩnh vực này. Giống như mafia Ý, gửi một thông điệp ngầm nhưng không lầm lẫn đến thế giới: “Mày hãy làm như chúng tao nói, nếu không chúng tao bẻ gẫy chân mày… Nhưng nếu bạn vâng lời, hãy đến chỗ chúng tôi và chúng tôi sẽ dạy cho bạn cách trở thành sĩ quan hậu cần tốt cho Cosa Nostra! Và chúng tôi sẽ cho bạn một ít mỳ ống với rượu vang khi bạn học.”

Bởi vì có rất nhiều tiền, nên được gọi là “tài trợ”… thành viên của tầng lớp thống trị, giới học giả, truyền thông và tổ chức phi chính phủ, từ các quốc gia đã bị phương Tây cướp bóc – những quốc gia như Indonesia, Philippines, Cộng hòa dân chủ Công-gô, Honduras, hay Colombia – gửi các đoàn quân nhân dân đến để tự nguyện được nhồi sọ, (xin lỗi, để được “khai sáng”), để học về dân chủ từ những sát thủ vĩ đại nhất của “quyền lực nhân dân” thực sự; từ phương Tây.

Tấn công nền dân chủ là một công việc kinh doanh khổng lồ. Bưng bít là một phần của công việc kinh doanh. Học cách ngồi yên và không can thiệp chống lại các lực lượng ngoại bang phá hủy nền dân chủ ở quốc gia của bạn, trong khi giả vờ “tham dự và tích cực”, thực tế là việc kinh doanh tốt nhất, tốt hơn là xây dựng những chiếc cầu hay giáo dục trẻ em (theo quan điểm của những kẻ hám lợi).

Một lần tại một trường đại học Indonesia nơi tôi được mời đến nói chuyện, một sinh viên hỏi tôi “đâu là con đường tiến lên”, để làm cho đất nước của cậu dân chủ hơn? Tôi trả lời, nhìn vào một số thành viên của hội đồng giáo sư:

“Yêu cầu giáo viên của bạn ngừng đi đến châu Âu trong các chuyến đi được tài trợ toàn phần. Yêu cầu họ phải được huấn luyện cách tẩy não bạn. Đừng tự mình đến đó để nghiên cứu. Hãy đi đến đó để nhìn, để hiểu và để học hỏi, nhưng đừng nghiên cứu… Châu Âu đã cướp bóc mọi thứ của bạn. Họ tiếp tục cướp bóc đất nước của bạn. Bạn nghĩ sẽ học cái gì ở đó? Bạn thực sự nghĩ rằng họ sẽ dạy bạn cách cứu vớt đất nước của bạn?”

Các sinh viên bật cười. Các giáo sư nổi giận. Tôi không bao giờ được mời lại. Tôi chắc chắn rằng các giáo sư biết chính xác tôi muốn nói gì. Sinh viên thì không. Họ nghĩ rằng tôi chỉ kể một câu chuyện đùa. Nhưng tôi không định đùa. 

***

Khi tôi viết những chữ này, chính quyền quân sự Thái Lan đã tiếp quản đất nước. Phương Tây im lặng: quân đội Thái là đồng minh cực kỳ thân cận. Nền dân chủ đang hoạt động…

Và khi tôi viết những chữ này, chính phủ phát xít ở Kiev đang săn đuổi, bắt cóc và “làm mất tích” người dân ở miền đông và nam Ukraina. Bằng một số sự bóp méo logic điên cuồng, truyền thông phương Tây được sắp xếp để lên án Nga. Và chỉ có một số ít người bò lăn ra sàn nhà mà cười.

Khi tôi viết những chữ này, một phần lớn của châu Phi chìm trong lửa, bị Hoa Kỳ, Anh, Pháp và các quyền lực thực dân khác phá hủy hoàn toàn.

Các quốc gia tay sai như Philippine hiện giờ được trả tiền để gây xung đột với Trung Quốc.

Chủ nghĩa mạo hiểm tân phát xít Nhật Bản được Hoa Kỳ ủng hộ toàn phần có thể dễ dàng gây ra chiến tranh thế giới thứ III. Cũng như phương Tây có thể tham lam và thực hành phát xít ở Ukraina.

Dân chủ! Quyền lực của nhân dân!

Nếu phương Tây chịu ở yên ở nơi mà nó thuộc về, ở châu Âu và Bắc Mỹ, sau thế chiến II, thế giới sẽ khó có những vấn đề như hiện tại. Những người như Lumumba, Allende, Sukarno, Mosaddeq, sẽ dẫn dắt quốc gia và lục địa của họ. Họ sẽ đối thoại với người dân của mình, tương tác với dân chúng. Họ sẽ xây dựng “nền dân chủ” theo kiểu của họ.

Nhưng tất cả những điều đến từ Hội nghị Bandung năm 1955, từ ý tưởng của phong trào không liên kết, đã bị tàn phá và dìm trong máu. Hy vọng chân thật của nhân dân thế giới bị cắt thành nhiều mảnh, bị đái vào, và sau đó bị ném xuống rãnh.

Nhưng không còn thời gian để phí phạm cho phân tích, cũng như khóc than cho những gì đã mất. Đã đến lúc hành động!

Hoa Kỳ và Châu Âu đã tra tấn thế giới, hàng thập kỷ và hàng thế kỷ. Họ đã tra tấn nhân danh nền dân chủ… nhưng tất cả chỉ là lời dối trá trắng trợn. Thế giới bị tra tấn bởi lòng tham, bởi phân biệt chủng tộc. Hãy nhìn lại lịch sử. Châu Âu và Hoa Kỳ ngừng gọi người dân là “mọi đen”, nhưng họ không hề tôn trong người dân hơn. Và họ sẵn sàng, giống như trước đó, hy sinh hàng triệu sinh mạng con người.

Chúng ta hãy cùng chấm dứt sùng bái cái hộp của họ, cũng như những mẩu giấy vô nghĩa mà họ muốn chúng ta bỏ vào đó. Không có quyền lực của nhân dân trong đó. Hãy nhìn vào bản thân Hoa Kỳ - dân chủ của chúng ta ở đâu? Một chính phủ độc đảng bị kiểm soát hoàn toàn bởi những kẻ theo trào lưu thị trường chính thống. Hãy nhìn vào báo chí, và tuyên truyền…

Sự cai trị của nhân dân bởi nhân dân, dân chủ thật sự, là có thể đạt tới. Nhân dân chúng ta đã bị trật đường, về mặt trí tuệ, nên chúng ta không suy tư về cách làm ra sao, trong nhiều thập kỷ.

Giờ đây chúng ta, nhiều trong số chúng ta, biết rằng cái gì sai, nhưng chúng ta vẫn chưa chắc chắn cái gì đúng.

Chúng ta hãy suy nghĩ và hãy tìm kiếm, hãy thử nghiệm. Và hãy loại bỏ chủ nghĩa phát xít của họ trước hết. Hãy để họ bỏ mẩu giấy của họ vào bất cứ chỗ nào họ muốn! Hãy để họ giả vờ không phải là nô lệ của một vài kẻ bán rong và kẻ lừa đảo. Hãy để họ làm bất cứ điều gì họ muốn – đó, nơi họ mà thuộc về.

Dân chủ nhiều hơn một chiếc hộp, nhiều hơn một đám đông đảng phái chính trị. Dân chủ là khi người dân thực sự lựa chọn, quyết định và xây dựng một xã hội mà họ mơ ước. Dân chủ là không phải sợ hãi na-pam và bom sẽ hủy diệt ước mơ của chúng ta. Dân chủ là khi người dân cất tiếng nói và tiếng nói đó phát triển quốc gia của họ. Dân chủ là khi hàng triệu bàn tay hợp sức và từ liên minh rực rỡ ấy, những con tàu mới bắt đầu chạy, những trường học mới bắt đầu dạy học, và những bệnh viện mới bắt đầu chữa bệnh. Tất cả bởi nhân nhân, vì nhân dân! Tất cả được tạo ra bởi những con người tự hào và tự do như là quà tặng cho tất cả - cho đất nước của họ.

Đúng vậy, hãy để những tên chủ nô bỏ mẩu giấy của họ vào hộp, hay bất cứ chỗ nào khác. Họ có thể gọi đó là dân chủ. Chúng ta hãy gọi dân chủ theo cách khác – sự cai trị của nhân dân, một sự đánh đổi vĩ đại của lý tưởng, của hy vọng và mơ ước. Chúng ta hãy giành lấy sự kiểm soát cuộc sống của mình và đất nước của chúng ta sẽ được gọi là “dân chủ”!

1 comment:

  1. Kiến thức của Hiệp sĩ thật là sâu rộng. Cảm ơn hiệp sĩ.

    ReplyDelete