Tuesday, April 22, 2014

Đời sống nước Mỹ: Địa ngục ở phía sau tòa án

Tiêu đề do người dịch đặt, đây là bản lược dịch phần hai bài viết "Old Dogs and Hard Time" của nhà báo nổi tiếng Joe Bageant viết về tội phạm tình dục được lưu trữ tại trang Coldtype, trong phần này Joe Bageant giới thiệu thư của bạn đọc gửi đến cho ông từ khắp nước Mỹ, kể về cuộc sống của người thân sau khi bị kết án. Bản dịch hy vọng đem đến cho bạn đọc một cái nhìn chi tiết hơn về đời sống ở Mỹ.

1. Một cậu bé 10 tuổi bị giao cho Dịch Vụ Bảo Vệ Trẻ Em (CPS) vì cởi truồng đọ chim với cậu em trai 6 tuổi (chuyện đó chỉ xảy ra một lần khi cậu bé tới thăm bố -mẹ kế đã gọi điện báo CPS). Cậu bé bị buộc tội tấn công tình dục, phải hoàn thành tư vấn khủng hoảng, bị quản thúc và ghi tên vào danh sách kẻ tấn công tình dục cho đến khi cậu 23 tuổi. Cậu và mẹ bị đuổi khỏi căn hộ đang ở vì có tên trong danh sách những kẻ tấn công tình dục.

Cậu bỏ học ở năm lớp mười vì không thể chịu nổi sự châm chọc của bạn học. Mặc dù nhỏ tuổi nhưng ảnh và thông tin cá nhân của cậu vẫn bị công khai trên trang web về kẻ tấn công tình dục, như ảnh của những kẻ tấn công tình dục ở mọi lứa tuổi khác. Cậu không bao giờ hoàn thành giấc mơ được gia nhập Hải quân, và thường xuyên bị mất việc làm khi chủ phát hiện ra tiền án tấn công tình dục. Ở bất cứ nơi nào chuyển đến, cậu đều phải đăng ký lại như những kẻ tấn công tình dục khác. Một lần bố cậu chuyển nhà, và cậu không báo với tòa án, nên khi đi trình diện cùng với bố cậu bị bắt vì không đăng ký và phải ngồi tù 46 ngày cùng với những kẻ hiếp dâm bệnh hoạn và giết người. Tất cả những điều điên rồ đó xảy ra chỉ vì một hành động bình thường như của bất kỳ đứa trẻ nào khác KHI CẬU LÀ MỘT ĐỨA TRẺ.

Theo lời bà mẹ, cậu là một đứa bé lanh lợi, có nhiều triển vọng và trước đó chưa bao giờ có rắc rối. Hãy đối mặt với thực tế, khi một đứa trẻ ngây thơ muốn đọ chim với em của nó mà bị đối xử giống như một con quái vật chuyên hiếp dâm, thì có thể là chúng ta đã phản ứng thái quá đối với vấn đề tình dục trẻ em trong xã hội. 

2. Tôi sống trong khu vực giáp ranh ở Florida. Ở chỗ chúng tôi có trường hợp một phụ nữ/đứa trẻ 17 tuổi có con, một mình và không có bất cứ ai giúp đỡ. Đứa bé có dị tật bẩm sinh, có thể dẫn đến chết sơ sinh. Khi người phụ nữ gom đủ tiền để đưa đứa bé đến bác sĩ, chính quyền bang giữ đứa bé và phạt bà mẹ trẻ vì tội ngược đãi trẻ em. Tất cả các bác sĩ đều thề rằng đứa bé bị dị tật bẩm sinh. Sau ba tuần và một phiên tòa xét xử, chính quyền bang nhân từ trao trả đứa bé hấp hối cho người phụ nữ/đứa trẻ và nói rằng rất tiếc về điều đó. Hai ngày sau đứa bé chết.

3. Robert bị nhân viên tư pháp thanh thiếu niên đe dọa nếu không nhanh chóng hoàn thành điều trị thì sẽ bị đưa vào trung tâm giam giữ thanh thiếu niên. Cô ta còn nhấn mạnh thêm với Robert rằng cô ta làm thuê cho Wackenhut và khi làm việc ở đó đã được biết một nhóm thanh thiếu niên dồn một cậu bé nhà tắm và cưỡng hiếp cho đến khi ruột cậu ta lòi ra và chảy máu tới chết. Điều trị ở trung tâm giam giữ bao gồm cả tra tấn và các kỹ thuật điều chỉnh hành vi. Thậm chí cả nghe lén.

Robert bị buộc phải viết một “bản kê những điều lành mạnh” và một “bản kê những điều lầm lẫn”. Cậu phải đọc to những điều đó trước một máy ghi âm. Khi thức, cậu phải mở một túi chứa nước tiểu và đút dương vật vào đó. Các nhân viên nghe băng ghi âm để chắc chắn cậu đã bị kiềm chế. Có nghĩa là cậu đã làm chính xác mọi điều. Robert phải chịu đựng những hành hạ đó hàng tháng trời cho đến khi được về nhà. Sau đó là máy đo thể tích. Đó là một loại kiểm tra đối với những cậu bé lớn hơn được rời khỏi trung tâm. Một chiếc vòng với cảm biến được đeo vào dương vật cậu bé và nó cho biết biểu đồ về tinh dịch. Robert còn quá bé để bị kiểm tra kiểu đó, nhưng để được rời khỏi trung tâm nơi có hai cậu bé khác với một nhân viên giám sát. Điều đó là cần thiết vì một nhân viên đã bị một cậu gay da đen nêu tên và cáo buộc có quan hệ tình dục qua đường hậu môn và miệng với cậu ta trong nhà tắm của trung tâm nơi họ bị kiểm tra.

4. Khoảng một năm rưỡi trước đây, chị gái tôi và chồng cãi nhau. Chị ấy đi khỏi căn hộ. Nhưng sau đó chị ấy lái xe về nhà và ném một chiếc váy qua cửa sổ ra ngoài. Ở bên ngoài, chồng chị gọi cảnh sát. Chiếc váy không làm hỏng thứ gì hết, nó bị rách một lỗ chừng hai inch. Cảnh sát đưa lệnh bắt. Chị tôi bị cáo buộc nhiều tội, bao gồm gây mất trật tự, phá hoại, xâm phạm tư trang. Quan tòa thường hay đưa ra cáo trạng nhiều tội với hy vọng ít nhất một tội sẽ đúng, hoặc hy vọng rằng luật sư bào chữa sẽ đàm phán để nhận một tội.

Chị gái tôi nhận tội để tránh bị án tù. Chị ấy không đấu tranh chống lại cáo trạng. Chị ấy phải đến lớp học đắt đỏ về xâm phạm tư trang trong sáu tháng, tốn mất vài nghìn USD. Chị ấy cũng phải gặp nhân viên quản thúc và bị kiểm tra nước tiểu. Chị tôi không được phép sử dụng bất cứ loại ma túy hay đồ uống có cồn nào. Chị ấy bị kiểm tra ma túy ngẫu nhiên, cảnh sát bất ngờ xuất hiện ở nơi ở và yêu cầu cung cấp mẫu nước tiểu. Chị ấy cũng bị tước quyền sử dụng súng suốt đời. Và tất nhiên, giờ chị ấy đã có tiền án về tội xâm phạm tư trang, như vậy một nửa cơ hội nghề nghiệp của chị ấy đã biến mất. Tất cả diễn ra chỉ vì cuộc hôn nhân trở nên cay đắng, chị ấy ném một chiếc váy qua cửa sổ trên vòm cửa nhà mình trong lúc giận dữ và đau khổ, và ông chồng muốn chị có tiền án khi họ ly hôn. Hệ thống tư pháp của quốc gia này là một trò đùa. Pháp luật không có đạo đức, chỉ có cưỡng bức (bỏ tù, tiền án vân vân) chống đỡ cho nó.

5. Trong trường hợp đã được điều tra về việc cách ly con trai tôi và bạn nó hai khối nhà. Một nhân viên xã hội hỏi tôi có chú ý tới việc cách ly không. Tôi đã không chú ý tới. Cô ấy nói hoàn toàn là bình thường khi bị cách ly ở độ tuổi này và cô ấy không coi đó là vấn đề. Sau đó tôi được yêu cầu cách ly và nhận được bản sao một hồ sơ từ CPS vào năm 2005. Tập hồ sơ dầy vài inch. Phần tóm tắt về các sự kiện trong thời kỳ cách ly cho thấy Robert đã bị bắt gặp khi đang nằm phía trên một cô gái với quần tụt xuống; người ta kết luận rằng Robert đang cố gắng dụ dỗ một bé gái vào khu vực cách ly để thực hiện hành động tình dục bất hợp pháp. Vào tháng mười năm 2002, Robert mới có 9 tuổi rưỡi.

6. Tôi đã để ý thấy trên sổ của Trung Tâm Hướng Dẫn Trẻ Em (CGC) có danh sách ban giám đốc. Quan tòa và luật sư được chỉ định của tôi tại phiên tòa đều là thành viên của ban giám đốc. CGC có hợp đồng nuôi dưỡng chăm sóc lớn nhất nước. Đó là xung đột chủ yếu về lợi ích.

7. Thẩm phán hạt, người đã quyết định điều tra hai đứa con lớn nhất của tôi vài năm trước đây, đang bị Cục Quản Lý Tòa Án Bang (SCAO) điều tra về sai phạm hơn 876,000 USD trong quỹ Chăm Sóc Trẻ Em. Vị thẩm phán đó đã nghỉ hưu với lương hưu đầy đủ và người đóng thuế buộc phải trả lại những khoản tiền của bang. Tất cả đều được báo địa phương đưa tin.

8. Vào 27 tháng 12 năm 2007, con trai Eric của tôi phải vào tù. Nó bị buộc tổng cộng là 5 tội về “Dụ giỗ người nhỏ tuổi với sự trợ giúp của máy tính”. Khi đó con trai tôi 22 tuổi còn cô bé 15 tuổi. Chúng đã chat với nhau 18 tháng, chỉ CHAT thôi! Không có bất cứ mưu đồ nào, nó không tìm kiếm “nạn nhân” và nó không bao giờ biết cô gái sống ở đâu, chưa bao giờ gặp trực tiếp, nó chưa bao giờ chạm vào cô gái; nhưng vì nói điều sai trái khi online, nó bị tuyên án ba năm tù lao động khổ sai và ghi tên vào danh sách kẻ tấn công tình dục 25 năm. Câu hỏi là, sự trừng phạt đó có phù hợp với tội hay không? Nó không hề biết rằng chat là bất hợp pháp, cũng như bất cứ người nào nghe tôi kể chuyện.Tất nhiên, bang Lousiana phải làm đầy các nhà tù để nhận tiền ngân sách của chính phủ. Con trai tôi buộc phải nhận tội vì nó có thể phải chịu án 50 năm tù cho “tội” của nó. Đó là lần vi phạm đầu tiên, nó chưa bao giờ gặp rắc rối và luôn tuân thủ luật lệ. Eric vẫn ổn ở trong tù. Nó thường xuyên gọi điện khi có thể. Tù nhân chỉ có thể mua một loại thẻ điện thoại duy nhất từ một công ty duy nhất - nhà tù kiếm lợi từ việc đó. Nó mua mỳ ăn liền loại 1 USD một gói vì đôi khi vẫn cảm thấy đói sau khi ăn, nó có thể bỏ mỳ với nước ấm vào cốc và ăn tạm.

No comments:

Post a Comment